Chỉ là một chuyến công tác ngắn ngày, vậy mà khi cậu trở về, người yêu cậu nhất đã chẳng còn là người trước kia nữa. “Đợi đến khi nào thích hợp rồi nói tiếp.”
Lâm Mộc Du ra khỏi phòng bệnh, vừa vặn gặp mẹ Giang đi tới.
“Tiểu Mộc.”
“Mẹ.” Lâm Mộc Du cố gắng nở nụ cười, nhưng sắc mặt cậu vô cùng nhợt nhạt. “Con muốn đi tìm bác sĩ hỏi rõ tình hình xem, mọi người cứ vào trước đi.”
“Tiểu Hách có nói gì quá đáng không?” Mẹ Giang nhìn Lâm Mộc Du, ánh mắt đầy lo lắng.
Lâm Mộc Du khẽ cười, lắc đầu: “Không sao đâu mẹ, con hiểu mà.”
Cậu nói rồi vội vã rời đi, không dám để ai nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình.
Sau khi hỏi han bác sĩ, Lâm Mộc Du biết được tình trạng mất trí nhớ của Giang Hách có thể phục hồi, nhưng cũng có khả năng không bao giờ nhớ lại được. Mọi chuyện còn tùy thuộc vào may mắn.
Nghe xong, cậu trầm mặc rất lâu. Đến khi mở miệng lại, giọng nói đã có chút khàn đi: “Vậy khi nào anh ấy có thể xuất viện?”
“Vết thương không quá nghiêm trọng, ngày mai có thể xuất viện.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Lâm Mộc Du khẽ vuốt tóc, ánh mắt dần trở nên trầm tĩnh. Cậu cần phải bình tĩnh lại, lúc này tuyệt đối không thể hoảng loạn.
Quay trở lại phòng bệnh, cậu gõ cửa rồi đi vào. Giang Hách đang cười đùa với ba mẹ mình, nhưng khi nhìn thấy Lâm Mộc Du, nụ cười liền biến mất.
“Sao cậu lại quay lại?”
“Giang Hách!” Ba Giang quát lớn, nếu không phải vì Giang Hách còn đang bị thương có lẽ ông đã cho hắn một trận rồi.
Lâm Mộc Du gật đầu chào hai vị trưởng bối, không nhìn Giang Hách mà chỉ nói: “Ngày mai anh có thể xuất viện, em sẽ sắp xếp người tới đón. Nếu anh không muốn gặp em, vậy phiền ba mẹ chăm sóc anh ấy giúp con.”
Mẹ Giang tự nhiên không phản đối, chỉ là bà lo lắng hỏi: “Tiểu Mộc à…”
“Mẹ, công ty còn có việc, con phải về trước.”
Lâm Mộc Du lúc này mới nhìn về phía Giang Hách, giọng điệu bình thản: “Ngày mai em sẽ đến đón anh, có chuyện gì muốn nói không?”
Giang Hách đang cúi đầu xem điện thoại, nghe vậy chỉ hờ hững đáp: “Tôi phải về sống chung với cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi không muốn về.”
Câu nói ấy thốt ra một cách thản nhiên, nhưng khi Giang Hách ngẩng lên, hắn lại bắt gặp ánh đầy mắt tổn thương của Lâm Mộc Du.
Không hiểu sao, trái tim hắn bỗng nhói lên một chút.
“Thôi…”
“Nếu vậy, ngày mai anh cứ về nhà ba mẹ trước, em đi trước đây.” Lâm Mộc Du giọng khàn đặc, hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.
Cậu thực sự không chịu nổi nữa.
“Khoan đã, Lâm Mộc Du.”