Chỉ Diên (Con Diều)

Chương 7

Chương 7
Tiết Trung Thu, hoàng cung náo nhiệt vô cùng, ngự thiện phòng gϊếŧ bò mổ dê, hầm ngan nấu vịt, mùi thơm bay ra khiến người ta phải chảy nước bọt, bọn thái giám cung nữ phấn trang cẩm sức(1) chạy ra chạy vào, giăng đèn kết hoa. Trong ngự hoa viên đèn đuốc huy hoàng, buông rủ những tuệ đăng đủ sắc. Mỗi ngọn cây đều phủ đầy những dải lụa rực rỡ, đèn hoa, đèn dương giác, đèn thải tú, đèn quyên hoa, đèn chỉ đằng, đèn tiêu trúc tương phi, đèn loa bạng vũ …, mỗi thứ, hoặc do những nghệ nhân danh tiếng điêu trác, hoặc nạm vàng khảm ngọc, trong sáng lung linh, xa hoa rực rỡ. Đến ban đêm thắp lên, chắc chắn sẽ càng thêm rạng rỡ đủ màu như lưu ly, trở thành mỹ cảnh càn khôn châu bảo(2).

Đêm, vầng nguyệt lên cao, ngân hà thoáng ẩn, chỉ hiển hiện duy một mảnh gương sáng bạc. Đã đến giờ thưởng nguyệt, Huyền Trăn dẫn đầu, chúng phi tần theo sau, chậm rãi bước vào ngự hoa viên. Bên phải Hoàng Đế là Hoàng Hậu phong hoa tuyệt đại, chững chạc đoan trang, bên trái Hoàng Đế là Quý Phi xinh đẹp thước tha, vũ mị như thủy, theo ngay sau những Hiền, Đức, Thục tam phi, sau nữa là các vị Chiêu, Tu, Sung bậc Nghi, Dung, Viện(3), mỗi người đều mang phượng quan hà phí(4), vòng bạc xuyến vàng.

Vào đến Thưởng nguyệt phường(5), tất cả đều ngồi xuống, khói hương vấn vít, hoa quả bánh trái đầy bàn, đèn trong vườn thắp lên, trăng sáng nến đượm, tinh diễm mỹ lệ, tựa như ngọc ánh sao sa. Kèn trống nổi lên, lễ thưởng nguyệt tưng bừng đã được bắt đầu.

“Quân Chân! Ngươi nếm thử cái bánh Trung Thu này mà xem! Ngọt mà không ngấy! Rất rất ngon!”

Ti Mạc không chút e dè ngay lập tức đem một khối Đức Mậu Cung(6) nhét vào miệng Quân Chân, còn chưa kịp nuốt xuống, Ti Mạc đã lại kêu lên: “Bánh Hắc Ma(7) cũng ngon nữa này! Ngươi ăn chút xem!”

Nói xong, lại nhét thêm một khối khác vào miệng Quân Chân, đáng thương Quân Chân miệng nhỏ còn bị nhồi cho phồng lên, nói không ra được tiếng nào, mắt thấy Ti Mạc vừa bảo “Cái này là nho này! Hương vị không tồi nha!” đã liền định đem mấy quả sang đút tiếp, đành phải liều mạng lắc đầu.

Tiểu Thăng Tử cố gắng nín cười, quyết định giúp vị chủ tử tội nghiệp của mình một phen: “Mạc chủ tử, ngài còn đút nữa, chỉ sợ Quân chủ tử sẽ ngất mất thôi.”

Ti Mạc cười ha hả, bưng lên chén Bích Giản(8) uy cho Quân Chân, Quân Chân vội vàng dùng trà nuốt xuống mớ bánh Trung Thu đang đầy miệng, thở phào một hơi.

Hô! Thiếu chút nữa là được dịp đi bồi Diêm Vương ngắm trăng ăn bánh …

“Hahahah!” Ti Mạc không chút nể mặt bật cười to một trận.

Quân Chân xấu hổ trừng mắt liếc y một cái, bỗng nhiên cười khẽ: “Ngươi có phát hiện ra không, người ở nơi này trông rất giống nhau.”

“A? Có sao?” Ti Mạc liền lập tức cảm thấy hứng thú.

“Ngươi xem, cái miệng Yến Chiêu Nghi rất giống Mục Tu Viện, a, còn có cả miệng Trinh Thục Phi nữa. Còn cả mũi của Phượng Chiêu Viện cùng Dung Quý Phi rất giống, nhưng mắt Dung Quý Phi lại giống Hoàng Hậu, lại còn Bội Đức Phi …”

Ti Mạc líu lưỡi: “Ngươi làm thế nào lại nhìn ra vậy?”

Quân Chân che miệng cười, Ti Mạc lại hỏi: “Vậy ngươi giống ai? Còn ta nữa?”

Quân Chân ngẩn ra, chỗ này người người đều có các đường nét gương mặt rất giống nhau, nếu tính luôn vào, thì ngay cả ta … Mà Ti Mạc, mi mục các nét cùng ta lại cực kỳ tương tự … Cảm giác quen thuộc vào lần đầu tiên gặp mặt, thì ra là do sự giống nhau này … Nhưng mà, là vì cái gì đây?

“Quân Chân? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Quân Chân còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên, giọng hoàng oanh thánh thót của Dung Quý Phi nũng nịu truyền đến: “Thần thϊếp nguyện vì Hoàng Thượng dâng lên một khúc Nguyệt Hạ Vũ(9), cầu một nụ cười của Người a.”

Cả Thưởng nguyệt phường không khỏi nhất thời im lặng, Huyền Trăn bật cười ha hả: “Vậy Trẫm sẽ ở nơi này thưởng thức điệu vũ tuyệt diệu của ái phi.”

Dung Quý Phi cười duyên như hoa nở: “Nhưng mà, thần thϊếp hy vọng có thể tìm một người vì thần thϊếp đệm nhạc, không biết Hoàng Thượng có thể đáp ứng hay không.”

“A? Người nào lại có cầm nghệ cao như thế? Có thể lọt vào pháp nhãn của ái phi?” Huyền Trăn cảm thấy rất hứng thú.

Ánh mắt Dung Quý Phi chậm rãi hướng xuống đám người bên dưới, rồi dừng ngay trên người Quân Chân ở cuối dãy tiệc: “Thần thϊếp đã sớm nghe Quân Chân của Ảnh Hà Cư cầm nghệ tinh thông, không biết liệu thần thϊếp có thể có vinh dự được y đệm nhạc?”

Chuyện Quân Chân giờ mẹo mỗi ngày đều gảy một khúc tranh đã sớm trở thành sự tình trong cung ai cũng biết, phần đông các phi tần đều ôm lòng mong ngóng kịch vui đứng ngồi xem Dung Quý Phi cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Quân Chân. Sắc mặt Quân Chân tuy có chút tái nhợt đi, nhưng biểu tình cũng không biến chuyển gì lớn, trái lại Ti Mạc bên cạnh lại lập tức đập bàn đứng lên: “Quý Phi nương nương! Chẳng nhẽ trong đại nhạc ban của Hoàng Thượng không có người đủ tài cán vì nương nương đệm nhạc? Quân Chân không phải là cái gì con hát nhạc sư, cũng không cần vì một câu nói của nương nương mà phải ngoan ngoãn nghe lệnh đâu!”

Quân Chân vội vàng kéo tay áo Ti Mạc, Hoàng Thượng vốn đang cao hứng, Ti Mạc quát to thét lớn thế này có thể nào không khiến long nhan bực bội. Quả Nhiên, đã thấy chân mày Huyền Trăn cau lại …

“Ngươi đừng có kéo ta!” Ti Mạc tức giận vung tay áo: “Ngươi chính là vì không cãi không thưa mới bị đám người này khi dễ!”

“Hoàng Thượng!” Dung Quý Phi vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Huyền Trăn: “Thần thϊếp chỉ vì muốn Hoàng Thượng vui vẻ mà không tiếc đứng trước mặt mọi người nhảy múa, y vì sao lại không thể vì nụ cười của người mà đàn một khúc tranh? Còn có cái vị Ti Mạc kia, nói như thế nào lại giống như vì Hoàng Thượng hiến nghệ là một việc vô sỉ lắm không bằng.”

Dung Quý Phi nói mấy câu đã đem hành vi của Ti Mạc định luôn vào tội bất kính, Ti Mạc tức giận đến mức hận không thể một bước xông ra! Quân Chân im lặng ngăn Ti Mạc lại, chậm rãi quỳ xuống: “Nếu nương nương không giận, Quân Chân nguyện vì nương nương tấu khúc.”

“Quân Chân!!”

Ti Mạc cơn giận xông tới đỉnh đầu, cơ hồ muốn bật ngay dậy! Trước mặt cả đám phi tần như vậy lại tỏ ra yếu thế, sau này Quân Chân còn không bị người ta ức hϊếp đến cùng đường hay sao?

Quân Chân hướng y nở nụ cười nhợt nhạt, cúi đầu im lặng chờ Huyền Trăn chuẩn tấu. Trên mặt Dung Quý Phi đầy vẻ đắc ý, nghênh ngang nhìn về phía Ti Mạc.

“Vậy thần thϊếp đành phải vụng về rồi.”

Dung Quý Phi oanh oanh yến yến đến giữa vũ trì(10), cười tươi như hoa nở, Quân Chân đứng dậy, đang muốn đi ra phía trước, bỗng nhiên thanh âm Huyền Trăn vang lên: “Quân Chân, ngươi lại đây.”

Quân Chân giật mình, nhưng vẫn thành thành thật thật bước lại.

“Người đâu, ban tọa.”

Một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng, khiến tất cả mọi người bỗng chốc đều sửng sốt, không phải là phải đệm nhạc cho quý phi hay sao? Như thế nào lại thành được ngồi bên trái Hoàng Đế? Vậy chẳng phải cũng tôn quý như vị trí bên phải của Hoàng Hậu …

Quân Chân sững sờ một lúc lâu, đến khi Huyền Trăn cười cười đưa y đến ngồi bên mình y vẫn chưa hồi phục được tinh thần. Huyền Trăn cười nhẹ, rồi nhìn về phía Dung Quý Phi đang đứng giữa vũ trì, chậm rãi nói: “Ti Mạc nói không sai, chẳng nhẽ trong đại nhạc ban của Trẫm, không có nhạc sư nào phù hợp tâm ý của ái phi hay sao? Hay ái phi cho rằng nhạc ban Trẫm khâm điểm bất quá chỉ là một đám ô hợp?”

Một câu nói đã khiến Dung Quý Phi sợ đến mức cuống cuồng quỳ xuống: “Thần thϊếp không dám!”

“Vậy thì, Trẫm khâm điểm một nhạc sư cho quý phi, không biết ái phi có vui lòng nhận cho hay không?”

“Hoàng Thượng nói đùa rồi …”

Dung Quý Phi mặt mày một trận xanh một trận hồng, lập trường của Hoàng Thượng đã rất rõ ràng, lần này Dung Quý Phi trộm gà không thành lại còn mất luôn nắm gạo, bị Hoàng Thượng ăn mất một quân. Tức thì tiếng cười nhạo rúc rích trong đám người đã vang lên không ngừng, càng khiến mặt mày Dung Quý Phi tối tăm không ánh sáng. Ti Mạc lập tức quăng cho Dung Quý Phi bộ mặt đắc ý hả hê giễu cợt, cố ý cười to mấy hồi!

Quân Chân lại giống như bỗng nhiên hoàn hồn, đột ngột quỳ xuống: “Hoàng Thượng, xin cho phép Quân Chân về chỗ ngồi.”

Liền một cơn lặng ngắt như tờ, Hoàng Thượng ban tọa, vốn là thiên ân, huống chi đó lại là thứ mà người ta phải mộng mị dĩ cầu như vị trí ở bên trái Hoàng Đế! Mà tên Quân Chân này, lại có thể dám không tiếp nhận? Ngay cả Ti Mạc cũng không khỏi lo lắng, rất sợ một khi long nhan đã không vui, tính mạng Quân Chân cũng khó được bảo toàn!

Lại không ngờ Huyền Trăn không giận mà cười, nhưng chỉ là một nụ cười bất đắc dĩ: “Ngươi muốn ta đem ngươi trói vào tọa thượng ư?”

Không nói gì lại đưa y ấn quay về chỗ, đồng thời cao giọng: “Đêm nay, ai có thể làm Quân Chân cười, Trẫm lập tức thưởng một ngàn lượng!”

Một chữ vừa xong, khắp nơi náo động, câu nói ngẳn ngủi nhưng bao hàm rất nhiều ý tứ, một ngàn lượng lại đơn giản như vậy? Hoàng Thượng có thể xuất thiên kim bác quân nhất tiếu(11), chẳng nhẽ không phải đã chứng minh, một Quân Chân giữa hoàng cung tưởng như bình lặng không chút sóng, thoạt nhìn thì ngỡ thật dễ bắt nạt, thực tế lại là kẻ giữ niềm vui rất lớn của Hoàng Thượng?

“Còn nữa,” trong thanh âm của Huyền Trăn lại dâng lên một cỗ uy nghiêm, ánh mắt không biết cố ý hay vô tình đã rơi trên người Dung Quý Phi: “Nếu về sau Trẫm còn nghe nói có chuyện gì làm y không vui, nhẹ thì đình trượng hai trăm! Nặng thì … các ngươi tự mình châm chước!”

Trong phường thoáng chốc đã yên tĩnh, không ai dám lên tiếng, lời này của Hoàng Thượng, không còn nghi ngờ gì nữa đã xác định địa vị trong cung của Quân Chân, chỉ sợ, ngay cả Hoàng Hậu về sau cũng phải nhường y mấy phần. Quân Chân ngạc nhiên nhìn Huyền Trăn lúc đó đã quay sang mỉm cười với y thật sâu sắc, cầm lấy một khối bánh Trung Thu kiên quyết đút vào miệng y, còn tiến đến bên tai y nhẹ giọng: “Yên tâm, Trẫm sẽ không làm ngươi nghẹn.”

Quân Chân nhất thời mặt mũi đỏ bừng, hóa ra mấy hồi ngoạn nháo lúc nãy với Ti Mạc, đều bị Hoàng Thượng nhìn thấy cả? Nhưng … Rõ ràng là nhiều người như vậy, vì sao Hoàng thượng lại chú ý đến chúng ta …?

Nhạc thanh lần nữa lại vang lên, Dung Quý Phi buộc phải mang bộ mặt xanh ngắt như tàu lá bắt đầu nhảy múa, vì ruột gan hỗn loạn mà mắc đủ thứ lỗi, thân thể cũng không mềm mại uyển chuyển như trước, rước về từng trận cười nhạo ở bên dưới, ngay cả Quân Chân cũng không cầm được mà khẽ giương khóe miệng. Trong đám người kẻ duy nhất không cười, chỉ có bản thân Dung Quý Phi, và còn Ti Mạc … Ánh mắt Ti Mạc đặt trên người Quân Chân, lại chuyển sang Huyền Trăn, quang mang trong mắt giống như ánh nến lắt lay trong gió, lờ mờ không rõ, cuối cùng chậm rãi trở nên trầm tịch …

Đang lúc không khí ở hội trường có phần náo nhiệt trở lại, hốt nhiên, một lão thái giám trong tay cầm phất trần chạy tới, cất cao giọng thưa: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thập Cửu Vương gia tại viên ngoại cầu kiến!”

“Thập Cửu đệ?! Mau tuyên!”

Huyền Trăn bỗng nhiên đứng lên, động tác quá mãnh liệt đến mức đυ.ng đổ cả chung rượu cũng không biết, trong mắt tràn đầy thứ ánh sáng hưng phấn cùng kích động.

Quân Chân vì thế không khỏi thấy hiếu kỳ về vị Thập Cửu Vương gia này, cứ nghe, y là nhi tử nhỏ nhất của tiên đế, cũng là đệ đệ thương yêu nhất của Huyền Trăn. Nhưng Thập Cửu Vương gia lại thể nhược đa bệnh, đã nhiều năm ở chỗ Đoạt Hồn Sinh Phủ của Trường Bạch Sơn thần y trị liệu, ít khi hồi cung, không nghĩ tới hôm nay lại có may mắn được gặp mặt vị Vương gia nổi tiếng này.

“Hoàng huynh!”

Chưa nhìn được người đã nghe thấy tiếng, âm thanh trẻ con êm tai từ bên ngoài đám người truyền đến, lập tức một cái bóng màu thủy lam đã rơi vào mắt mọi người. Chỉ thấy một hài đồng độ mười một mười hai tuổi cao cao gầy gầy chạy ào về phía trước, khiến mắt mũi đám người không khỏi hoa lên. Y một thân mặc cung sam màu thủy lam họa hình cửu long phiên giang(12), trước ngực quàng anh lạc xích long thổ hỏa(13), cùng trân châu trên bím tóc buông hai bên tai càng tôn thêm vẻ rạng rỡ. Bên hông mang thắt lưng bích ngọc toàn hoa(14), bùa thiên diệp hộ thân đeo ở hông, nhẹ nhàng buông xuống. Chân dận triều ngoa(15) màu ngà voi thêu chỉ vàng. Từ xa nhìn đến, giống như hoàng hôn nơi biển cả, ánh tịch dương chiếu rọi lấp lánh rực rỡ sắc vàng.

Huyền Trăn đã vội vã chạy xuống khỏi ngự tòa: “Thiên nhi!”

Thập Cửu vương gia Huyền Thiên nhu thuận vươn tay đợi ôm, Huyền Trăn cười lớn bế lấy tiểu hài đồng tuấn tú, hưng phấn quay một vòng, khiến Huyền Thiên khanh khách cười không ngừng.

“Thiên Nhi, đệ sao lại đột nhiên trở lại? Cũng không báo hoàng huynh một tiếng, để hoàng huynh đón đệ.” Giọng nói Huyền Trăn vừa yêu thương vừa trách cứ.

Huyền Thiên cười ôm cổ Huyền Trăn: “Thiên nhi muốn cho hoàng huynh ngạc nhiên thôi mà! Có vui không?”

“Đương nhiên là vui rồi!”

Huyền Trăn hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của Huyền Thiên mấy cái, lại thoải mái cười to. Tất cả mọi người đều bị cuốn theo sự vui mừng của Hoàng Thượng, gương mặt đều không khỏi treo lên ý cười, nhìn sự cưng chiều hiện lên trong mắt Hoàng Thượng, sẽ không hề khó đoán y yêu thương hài tử đang ôm trong ngực đến như thế nào.

Quân Chân chầm chậm, chầm chậm giương lên một nụ cười chua xót … Mày kia, mắt kia, miệng kia … Thì ra là thế … Rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao trong hoàng cung này có rất nhiều người giống nhau, hiểu được Hoàng Thượng vì sao đối đãi với mình thật đặc biệt, vì sao Hoàng Thượng cưng chiều Ti Mạc đủ điều … Thì ra, vị chủ nhân chân chân chính chính lại ở ngay trước mắt … Giống không? Ha ha, là có đôi chút giống, chỉ là, bản thân xuất thân hèn mọn nào có thứ tiên khí hiển hiện từ đỉnh đầu xuống ngón chân của Thập Cửu vương gia kia? Sự thông minh hoạt bát từ khóe mắt mi mục làm sao giống kẻ buồn tẻ vô vị này? Cũng tựa như … một tuyệt thế tinh phẩm do danh gia điêu trác mà thành, và một thứ phế phẩm thô ráp cẩu thả giống dạng khác hồn vậy …



Chú giải

(1) Phấn trang cẩm sức: trang điểm phấn son mặc đồ đẹp đẽ (cẩm – gấm)

(2) Càn khôn châu bảo: ý tả cực kỳ mỹ lệ.

(3) Về các phi tử của Huyền Trăn: Theo như ta thấy thì hậu cung của Huyền Trăn có phân thứ bậc. Hoàng Hậu đứng đầu, Quý Phi là nhất giai phi, Hiền Phi, Đức Phi, Thục Phi là nhị giai phi (tức là vị trí của Dung Quý Phi chỉ ở dưới Hoàng Hậu), ở dưới nữa có các Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Chiêu Viện, Tu Nghi, Tu Dung …

(4) Phượng quan hà phí: phục trang của nữ tử quý tộc thời xưa, dùng khi xuất giá hoặc trong các dịp lễ lạc long trọng. Phượng quan là mũ phượng, hà phí là khăn quàng vai nhiều màu.

Ví dụ hình ảnh mũ phượng:

(5) Thưởng Nguyệt phường: Phố ngắm trăng (phường nghĩa là phố). Ở đây chỉ một vùng Ngự hoa viên được chuẩn bị để tổ chức tiệc Trung Thu.

(6) Đức Mậu Cung: Một loại bánh Trung Thu.

(7) Hắc Ma: Một loại bánh Trung Thu khác.

Nói thêm về Bánh Trung Thu, nguyên từ của nó là “nguyệt bính”, Ti Mạc nói với Quân Chân về Đức Mậu Cung là một loại “thủy tinh nguyệt bính”, ta đã đổi từ cho dễ nhận, hình (ta lúc đi tìm hình đã lâm vào cảnh chới với thèm rỏ dãi nên nhất định phải kéo theo vài kẻ xuống vực cùng):

(8) Bích Giản: Một loại trà quý.

(9) Nguyệt hạ vũ: điệu múa dưới trăng.

(10) Vũ trì: sân múa.

(11) Xuất thiên kim bác quân nhất tiếu: dùng ngàn vàng đổi lấy một nụ cười của người.

(12) Cửu Long Phiên Giang: Chín rồng quẫy (như) sông. Là tên một kiểu hoa văn.

(13) Anh lạc: Một loại trang sức cổ đại của Trung Quốc, trên thực tế chính là đem vòng cổ và khóa trường mệnh hợp thành một. Bình thường thường là một cái vòng bằng kim loại, có các loại châu bảo ngọc thạch đính lên, mang trên ngực.

Thực ra cũng có nhiều loại, nhưng loại anh lạc trong truyện có lẽ là thứ này:

Xích long thổ hỏa là rồng đỏ phun lửa, có lẽ đó là hình trang trí trên anh lạc.

(14) Bích ngọc toàn hoa: cẩn ngọc bích kết hoa.

(15) Triều ngoa: Giày cung đình. Là thứ này:

——————————————–