Chương 20
Đến lúc Hoàng đế mơ mơ màng màng, trở về tẩm cung.Lại mặt dày ôm chặt cánh tay Yến Duy, nhất định không cho ai kia rời đi.
Nô tài hầu hạ nhẹ nhàng khuyên nhủ, dỗ dành Hoàng đế thay y phục nhưng một tay y vẫn ôm chặt cánh tay của Yến Duy khiến bọn họ chỉ có thể cởi được một nửa chiếc áo, phần còn lại đành bất lực.
Lúc này, những âm thanh nhẹ nhàng, dỗ dành, giận dỗi cứ đan xen vào nhau, tất cả cùng tạo nên một bầu không khí hỗn loạn.
Hoàng đế nổi giận, nhanh chóng phất tay một cái: “Tất cả các ngươi lui ra hết cho trẫm”.
Công bộ Thượng thư định gạt tay Hoàng đế ra, sau đó cùng bọn nô tài nhanh chóng lui ra ngoài.
Nhưng Hoàng đế đã nhanh chóng kéo hắn lại, ôm chặt vào lòng.
Hoàng đế ra tay đột ngột khiến Yến Duy không kịp phản ứng.
Cả hai cùng ngã xuống long sàng.
Hoàng đế lăn một vòng, sau đó nhanh chóng nằm đè lên người ai kia.
Đột nhiên, y tức giận.
Thì ra là kẻ này.
Sau khi ngủ với hắn, mỗi đêm, mỗi đêm trôi qua đều không ngủ được.
Nghĩ bảy muốn tám, nghĩ tám muốn bảy.
Vô cùng phiền phức.
Chỉ ngủ với hắn có một đêm lại có thể khiến bản thân bối rối đến như vậy.
Hôm nay, người nằm dưới là hắn, kẻ này cũng chính là hắn.
Chỉ ngủ với hắn có một đêm, tại sao lại như vậy chứ?
“Ngươi mau nói cho trẫm biết, trẫm chỉ mới ngủ với ngươi có một đêm thôi, tại sao lại như vậy?”.
Lúc này, kẻ kia cố gắng ngọ ngoạy, nghiêng đầu, nhíu mày rồi khẽ quát: “Buông ra”.
Hai tay đặt trên vai của Hoàng đế.
Dường như hắn đang muốn đẩy y ra.
Trong lòng Hoàng đế không tránh khỏi có chút khó chịu, dĩ nhiên là y không thể nào chấp nhận.
Hoàng đế nhanh chóng hôn lên cổ Yến Duy một cái.
Yến Duy chống cự.
Hắn vội vã đẩy Hoàng đế ra nhưng khi Yến Duy còn chưa kịp bỏ chạy, Hoàng đế đã nhanh chóng kéo hắn ngã trở lại long sàng.
Cả người Yến Duy đập mạnh vào long sàng, âm thanh vang lên nhất thời khiến cả tẩm cung chấn động.
… …
Lúc này, công công đứng phía ngoài điện đang cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Nhiều lần, công công lo lắng rằng sẽ xảy ra chuyện không hay nên định tiến vào.
Trong lúc công công vẫn còn đang đắn đo.
Đột nhiên, một tiếng “Rầm” vang lên.
Mồ hôi tuôn ra, từng giọt rơi xuống.
Công công lén nhìn trộm, tận mắt chứng kiến cảnh tượng tấm rèm mỏng phía trong tẩm cung đã bị xé nát.
Tẩm cung hỗn loạn.
… …
Nửa đêm tỉnh dậy.
Đêm đã khuya, long sàng ngổn ngang.
Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi trên người của Yến Duy.
Hoàng đế dùng mặt cọ vào cổ tay của hắn, lúc này, trên cổ tay của Yến Duy vẫn còn lưu lại vết hằn màu đỏ hồng do bị tấm rèm siết chặt.
Ngày thường, Hoàng đế rất hiền lành nhưng một khi đã say rượu, y lại vô cùng ngang ngược, hung hăng.
Điều này Yến Duy đã biết từ trước.
Đêm nay, Yến Duy cũng đã nhận ra rằng bản thân không nên chống cự, phản đối Hoàng đế.
Chọc tức y làm gì?
Cuối cùng, vẫn là bản thân hắn phải gánh lấy khổ sở.
Từ trước đến nay, Hoàng đế vẫn chưa từng trải qua những việc như thế này, lúc đó, y nổi hứng làm càn cũng là chuyện dễ hiểu.
Yến Duy lặng lẽ thở dài, lúc này, hai tay của hắn bị trói vào long sàng bởi tấm rèm mỏng, khớp xương đều đã trắng bệch.
… …
Thật ra, Yến Duy cũng thích Hoàng đế.
Nhưng những chuyện xảy ra tối hôm nay, đối với hắn quả thật là một sự sỉ nhục.
… …
Đây có lẽ là post cuối cùng trong năm nay của mình rồi, nhân dịp năm mới, mình xin chúc mọi người năm mới an khang, thịnh vượng, tràn ngập niềm vui, đạt được nhiều thành công trong công việc và cuộc sống!!!
Hẹn gặp lại mọi người vào năm sau nhé!!! Happy New Year!!!