Chương 1
Ánh nắng hè gắt như lửa. Hơi nóng bốc lên trên đường đi, con ve trên cây cũng nhảy lên trên con đường đó. Thế nhưng một loạt xe chạy đến khiến nó bị dọa chạy mất. Nếu con ve kia biết đếm, thì mới chỉ hai canh giờ nay đã có hơn ba mươi bốn mươi chiếc xe chạy qua nơi này.Con đường này… dẫn tới Trọng Quang cốc.
Thực ra bình thường cũng rất ít người đi qua nơi này, nhưng hôm nay thì lại khác.
Giờ phút này, trong Trọng Quang cốc vô cùng tấp nập, nhân sĩ tụ hội từ các quốc gia trên đại lục Thiên Vân. Bọn họ đánh giá lẫn nhau, con mắt không ngừng dò xét. Nhỡ như ánh mắt có lỡ gặp nhau thì như một quả pháo bị châm ngòi nổ, đùng đoàng chẳng kém gì binh đao.
Ba nước Khâu, Quỳnh, Uyển trên đại lục Thiên Vân tạo thành thế chân vạc. Các hoàng đế đều cầu hiền tài, vì có được hiền sĩ kỳ tài mà không tiếc bỏ ra vài vạn kim.
Mà ngày hôm nay, lại chính là ngày đệ tử Vệ Cẩn của Thiên Sơn phái xuống núi.
Đường từ Thiên Sơn ra tất phải đi qua Trọng Quang cốc.
Thiên tài ở Thiên Sơn phái, cứ năm năm lại có một đệ tử rời núi. Năm năm trước, một đệ tử Thiên Sơn phái – Thẩm Đàn xuống núi, ở lại Quỳnh quốc rồi dùng thực lực cứu nước Quỳnh từ nơi nước sôi lửa bỏng, xoay chuyển thế cục Thiên Vân.
Nay Vệ Cẩn xuống núi, sao lại không làm cho các nước để ý, ưu ái?
Nghe đồn rằng vị đệ tử Thiên Sơn phái Vệ Cẩn này ngày thường tư nghi tú mỹ*, cũng chính là đệ tử mà đại trưởng lão nhất hài lòng nhất, lại giỏi nhất là trị quốc chi đạo. Mà người cũng như tên, mỹ đức, minh đức đều lan xa.
*tư nghi tú mĩ: diện mạo đẹp
Nhân thể hôm nay các nước tới đây mời kì tài, các ông chủ buôn bán cũng nắm lấy cơ hội, đến Trọng Quang Cốc sớm hơn, mở quán trà để mời nước trà đồ ăn cho các nhân sĩ, tiện thể trải chiếu mở đặt cược, đoán xem Vệ Cẩn sẽ tới nước nào.
Cùng không ít người ở quán trà chờ mấy ngày mấy đêm chẳng làm gì, nhàn đến phát sợ nên cũng bỏ ra mấy đồng tiền để đặt cược, tự mua vui cho bản thân.
” Sư huynh Thẩm Đàn của Vệ Cẩn đã ở nước Quỳnh rồi. Một núi không thể có hai hổ, Vệ Cẩn tuyệt đối không thể đến nước Quỳnh được.” Một người mặc áo choàng xanh uống ngụm trà, mỉm cười nói với người ngồi cùng bàn.
Một thanh niên mặc đồ đen nói: “Theo tôi thấy, khả năng về nước Khâu lớn nhất. Huynh có thấy không, nước Khâu cử Dân Hầu đến cơ mà. Trong ba nước có ai không biết Dân Hầu kia miệng lưỡi lợi hại, rành nhất khoản ăn nói đâu? Không những thế, Dân Hầu đến còn mang theo mười chiếc xe, nghe nói bên trong có ba xe là đồ quý giá, hai xe mĩ nhân, hai xe thiếu niên đẹp mã. Người ta chuẩn bị rất kĩ càng rồi. Giờ cho dù Vệ Cẩn yêu tiền, thích người đẹp quyễn rũ hay ngây ngơ trẻ con, nước Khâu đều đáp ứng được tất.”
Người thanh niên đó nói xong cảm thấy khô miệng nên gọi tiểu nhị mang một ấm trà xanh.
Tiểu nhị nhanh chóng đưa trà tới. Người thanh niên rót đầy một chén, đặt lại ấm trà lên bàn, tay áo rộng không cẩn thận hất qua cái bánh bao đã bị cắn một nữa, bánh bao màu trắng lăn hai vòng dưới đất rồi biến thành màu đen lấm tấm.
Người thanh niên liếc qua rồi lại quay sang nói chuyện tiếp với người bên cạnh.
Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu, gầy trơ xương lén lút định lấy chiếc bánh bao vốn đã bị bẩn. Mắt thấy xung quanh không có ai để ý, cô bé nhanh chóng nhặt lên rồi ăn như hổ đói. Miệng đầy ự, ăn quá nhanh nên bị nghẹn nhưng cô bé không dám nói gì mà chỉ cố nuốt xuống.
Tiểu nhị trong quán trà nhìn thấy ăn mày thì nhíu mày, vội vàng ra đuổi.
“Đi đi, đi đi, qua bên kia, đừng đứng đấy cản trở.”
Người thanh niên mặc đồ đen vừa nãy để ý thấy cô nhóc, hơi cười nhìn tiểu nhị: “Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, mang năm cái bánh bao ra đây, ta tặng cho nó.”
Tiểu nhị nghe xong, vội vàng gật đầu: “Vâng”.
Trong quán trà hầu như là người quý phái, người thanh niên mặc đồ đen nhìn qua tao nhã mà ra tay hào phóng. Cũng hiểu rằng ở Thiên Vân đại lục, số mệnh nô ɭệ vốn đê tiện, muốn mua một nô bộc, chẳng qua cũng chỉ là năm cái bánh bao trắng mà thôi.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn đứa nhỏ như thể mới lăn từ trong bùn lên, trong lòng thầm thấy số nó quá may. Kể cả làm thuê cho ông chủ như hắn, một năm số lần có thể ăn bánh bao trắng cũng chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay.
Bánh bao trắng mới ra lò được đưa tới, cô bé không dám tin nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng mới tin rằng năm cái bánh bao trắng trẻo thơm lừng này là của mình.
Cô nhóc vui vô cùng, quỳ xuống dập đầu với thanh niên mặc đồ đen vài cái.
Người thanh niên mặc đồ đen nhìn cô bé, nhẹ nhàng nói: “Qua chỗ khác ăn đi.”
Cô nhóc thật cẩn thận trốn vào một góc kín, tay cầm một cái bánh bao trắng, ngửi rồi lại ngửi, vẫn không nỡ bỏ vào miệng ăn. Cô bé nhìn trái nhìn phải, nhân lúc không ai để ý tới mình vội vàng cất chỗ bánh bao còn lại vào trong ngực.
Nó tính: năm cái bánh bao trắng cũng đủ để ăn trong một tháng, không cần ăn vỏ cây để no bụng nữa.
Cô bé cảm thấy hạnh phúc, thầm nghĩ: Quả thật đi theo đám người đến Trọng Quang cốc là rất chính xác. Nơi này nhiều người có tiền, kiểu gì cũng gặp được vài ba người tốt.
Cô bé há mồm khẽ cắn một miếng, nhấm nháp, nuốt thật chậm. Cứ từng miếng nhỏ như thế, bánh bao cũng được ăn hết trong một khắc, cô nhóc nuốt xuống hết rồi thì tiếc nuối chạm vào mấy cái bánh còn lại, vô cùng nâng niu chúng.
“Này, mày để cái gì trong áo thế?”
Một ông lão ăn mày từ sau cây bước ra, giọng nói ác liệt. Ông ta đá vào bụng cô bé, nhìn chằm chằm vào vạt áo của nó, ánh mắt sáng quắc. Cô nhóc vội che vạt áo đi, “Không… không có gì!”
Mặt ông lão ăn mày hiện lên vẻ hung ác, “Tao thấy hết rồi. Có người cho mày năm cái bánh bao…”
Cô bé nói: “Đấy là của cháu!”
Ông ta nói: “Để tao nhìn thấy thì chính là của tao, ngoan ngoãn lấy ra đây, nếu không…” Ông lão ăn mày từng bước tới gần, rút ra một con dao cùn, “Tao sẽ gϊếŧ mày.”
Cô bé co người lại. Bánh bao trong lòng còn đang nóng, hương vị bánh bao còn phảng phất đâu đây, làm sao mà cam tâm lấy ra được. Cô nhóc trừng mắt liếc ông lão ăn mày.
“Đại gia ông*! Đã là của tôi thì là của tôi! Có chết cũng không cho ông.”
* Đại gia ông: Câu chửi bên TQ.
Lời còn chưa dứt, cô bé đã nhảy mạnh lên, cả người huých vào ông lão kia.
Ông lão ăn mày bị đυ.ng một cái, đứng không vững, mắt đỏ lừ lên.
“Dám động vào tao à, mày không muốn sống đúng không?!”
Ông lão ăn mày chạy đuổi theo cô nhóc. Cô nhóc này nhìn qua thì gầy yếu nhưng chạy cũng không chậm, trốn đông trốn tây, vậy mà cũng khiến cho ông lão ăn mày kia đuổi tới nửa canh giờ vẫn chưa bắt được...
Chẳng có người nào trong Trọng Quang cốc lại chú ý tới ông lão ăn mày đang truy đuổi một đứa trẻ, tất cả mọi người đều đang hướng về phía Vệ Cẩn.
Người từ ba nước đều nhận được tin hôm nay Vệ Cẩn sẽ rời núi, muộn nhất là giờ Thân sẽ tới Trọng Quang cốc. Giờ đã sắp tới giờ Thân, chiếu bạc đặt cược càng thêm kịch liệt, tỉ lệ đặt cược ba nước Khâu, Quỳnh, Uyển cũng càng rõ.
Không rõ sau bao lâu, một chiếc xe hoa mĩ lệ tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Chiếc xe chậm rãi đi đến.
Lúc đến Trọng Quang cốc thì xe từ từ dừng lại.
Tất cả mọi người đều nín thở. Dân Hầu của nước Khâu tiên phong bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Các hạ là Vệ Cẩn của Thiên Sơn phái?”
Người đánh xe vén rèm lên, một bóng người nhảy xuống từ xe ngựa. Thấy người bao y bác mang, quả nhiên là long ấn phượng tư. Không cần mở miệng nói, mọi người đều rõ: Người kia chính là Vệ Cẩn, không thể sai được.
Trừ Vệ Cẩn ra, còn có ai có thể có phong thái này?
Ánh mắt Vệ Cẩn khẽ lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Dân Hầu.
Ông lão ăn mày với cô bé kia thở hổn hển chạy.
Bỗng nhiên cô bé vấp phải viên đá, cả người ngã xuống đất. Bánh bao trắng trong áo cũng bị vung ra. Lão ăn mày hai mắt xám ngắt, vung dao thẳng về phía cô bé, không ngờ không đâm trúng mà nó còn ranh ma tránh được.
Cô bé lăn trên đất một vòng, nhặt lấy bánh bao trắng rồi ném ra xa. Một con chó to màu vàng ngửi ngửi rồi ngoạm hết bánh bao vào miệng.
“Đồ lãng phí!” Lão ăn mày đau lòng muốn chết.
Cô bé nhân lúc lão ăn mày nhìn về phía con chó vàng kia nhặt chỗ bánh bao còn lại. Lại thấy lão ăn mày hung tợn nhìn mình, con bé lấy từ trong áo một chiếc ném ra phía xa.
Mọi người vô cùng mong chờ Vệ Cẩm mở miệng nói gì đó, không ngờ đúng lúc này, một chiếc bánh bao trắng bất ngờ bay đến đập vào trúng đầu Vệ Cẩn.
Ai nấy đều kinh sợ, nhìn chằm chằm Vệ Cẩn, lại nhìn ra xung quanh.
… Là ai ném bánh bao?
Mắt Vệ Cẩn tối đen như mực.
Trước khi Vệ Cẩn xuống núi, đại trưởng lão đã tính toán rồi nói rằng: lần này hắn xuống núi trừ việc lịch lãm* thì cũng là vì độ kiếp. Trong đời hắn có ba kiếp số, nếu có thể bình an độ kiếp thì việc lịch lãm của hắn cũng xem như thành công.
*lịch lãm: ra ngoài trải nghiệm
…Mà người đầu tiên đánh hắn khi hắn xuống núi, sẽ chính là kiếp số đầu tiên của hắn.
Vệ Cẩn bước đi, mọi người đều tự giác tách ra thành một đường. Hắn đứng trước mặt cô bé: “Con là người ném bánh bao sao?”
Mắt cô bé sáng lên, nó… chưa từng gặp một nam tử đẹp đến vậy. Thấy con bé không trả lời, Vệ Cẩn vẫn bình tĩnh im lằng nhìn nó. Một lúc sau, cô bé mới hoàn hồn, sợ hãi nói: “Vâng.”
Vệ Cẩn nói: “Con có muốn làm đồ nhi của ta?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sợ đến ngẩn người.
Cô bé hỏi: “… Có bánh bao trắng để ăn không ạ?”
Vệ Cẩn chớp mắt nói: “Có.”
Cô bé nói: “Được ạ.”
Vệ Cẩn hỏi: “Con tên gì?”
Cô bé lắc đầu, “Con không biết.” Cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai gọi tên của cô bé. Từ khi biết nhận thức thì cô nhóc đã ở trong một miếu thờ hoang, xung quanh đều là đám trẻ ăn mày. Chúng nó nói cô bé không có cha mẹ, vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ở miếu thờ này.
Trên bầu trời cao rọi xuống ánh nắng sáng bừng, Vệ Cẩn nhìn cô bé, vươn tay ra, “Từ nay, tên con sẽ là A Chiêu.”