Tái Xuất Tây Du: Chị Đây Dẫn Tam Đại Phản Thần Quậy Đục Nước Mỗi Ngày

Chương 4.1: Na Tra: Lấy Nó Xiên Que Nướng À?

"Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, cường giả của ngươi đến rồi!"

Na Tra chân đạp Phong Hỏa Luân mà đến, trên vai kéo theo một cái đuôi, phía sau lôi theo thứ gì đó, bị bóng dáng của hắn che khuất nên nhìn không rõ lắm.

"Vãi, câu cửa miệng sến súa, ngươi học của ai vậy?"

"Ngươi đó."

"..."

Khóe miệng Đường An hơi co giật, có cảm giác áy náy như đang làm hư trẻ con.

Sau đó lại nhìn về phía đống to tướng mà Na Tra ném trước mặt nàng, nhất thời không phân biệt được đây là thứ gì.

"Tiếng thú gầm vừa rồi, là nó sao?"

"Ừm."

Na Tra hơi ngẩng đầu, dường như đang đợi Đường An khen hắn.

Đường An đi vòng quanh con thú này nhìn đi nhìn lại, giống như loại sư tử đá canh cổng ở trước cửa nhà thời xưa.

Nhưng mặt nó hình như bị ai đánh, mũi xanh mặt tím, thật sự khó nhận ra.

"Đây là ngươi tìm thú hoang cho sư phụ sao?"

"Đây là tọa kỵ."

"Đây là cái gì?" Đường An không thể tin nổi hỏi lại một lần.

"Đây là tọa kỵ."

Đường An rơi vào trầm tư, chẳng lẽ hình tượng tọa kỵ mà mình miêu tả với Na Tra có vấn đề?

"Ta nói ta muốn một con đáng yêu."

"Chẳng lẽ cái này không oai phong sao?"

"Ta nói đáng yêu! Ngươi nói oai phong? Hai từ này là cùng một loại tính từ sao?" Đường An có chút phát điên, càng nhìn con sư tử này càng thấy xấu, "Xấu quá, ta không muốn."

"Hay là, chúng ta ăn nó đi?" Đường An chợt nảy ra ý, vẻ mặt tà ác nhỏ bé kia, làm cho đôi mắt của Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú trợn to như chuông đồng.

Nó "Gào gừ gào gừ" từ trên mặt đất lung tung giãy dụa, mới miễn cưỡng đứng lên được.

"Các ngươi bắt ta đến đã đành, các ngươi còn muốn ăn ta! Đánh chó cũng phải hỏi chủ chứ!"

"Vãi chưởng~" Đường An hiếu kỳ đi vòng quanh nó xem, "Không hổ là thế giới Tây Du, ngay cả sư tử cũng biết nói chuyện."

"Đây là một con sư tử tinh nhỉ?" Đường An vẫn không để ý đến nó, lúc quay đầu nhìn Na Tra, Na Tra đã đang mài Hỏa Tiêm Thương rồi.

"&**&..."

Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú nhìn Na Tra mài Hỏa Tiêm Thương, trực tiếp phát ra một tràng điện báo*, co giò định chạy. (*Ngôn ngữ mạng TQ: giống như mắng chửi 18 đời tổ tông)

Nhưng giây tiếp theo, Na Tra đã chân đạp Phong Hỏa Luân, dùng Hỏa Tiêm Thương nhắm vào Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú, cách mắt to của nó, chỉ còn một tấc.

Đường An ở dưới vẻ mặt đầy sao, "Các huynh đệ tỷ muội có ai hiểu không, Tam Đàn Hải Hội đại thần sống, đẹp trai quá đi~"

Na Tra được khen, vẻ mặt nhỏ bé kia nhìn một cái liền biết là đang thầm sướиɠ rơn.

Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú: "Ta là một phần trong vở kịch của hai sư đồ các ngươi sao?"

"Hây! Sư tử Tây hây!" Đường An như đào được bảo vật, "Con sư tử tinh này còn từng du học nước ngoài sao?"

Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú: "Ngươi mới là sư tử tinh, cả nhà ngươi đều là sư tử tinh."

"Hửm? Ngươi không phải sư tử tinh? Vậy ngươi là gì? Tinh quái hồng tây dương?"

Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú: "Tuy rằng không hiểu ngươi đang nói gì, nhưng ta cảm thấy ngươi đang mắng ta!"

Đường An cười hắc hắc, "Na Tra, hai đứa xuống đây chơi đi, ngẩng cổ lên mỏi lắm."

"A! Ngươi đừng qua đây, đừng..."

"Bốp!"

Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú lại bị Na Tra ném tới trước mặt Đường An, nện xuống mặt đất chấn động một hồi.

Đường An sợ hãi rụt chân lại, vừa ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Na Tra.

Nhưng Đường An đã miễn dịch rồi, nàng biết đứa nhỏ này chỉ đơn thuần là ngạo kiều, ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, còn ngoài lạnh trong nóng.

"Con sư tử tinh này được đấy, chịu được va đập, còn chưa bị thương." Đường An lấy gậy chọc chọc Hỏa Nhãn Kim Tinh Thú.

Na Tra hừ một tiếng, ánh mắt như đang nói, "Tọa kỵ ta mang đến có thể kém cỏi sao?"

"Nhưng nó thật sự quá xấu, hay là ngươi đổi cho ta con khác đi?" Đường An vẫn rất ghét bỏ.