Tái Xuất Tây Du: Chị Đây Dẫn Tam Đại Phản Thần Quậy Đục Nước Mỗi Ngày

Chương 2.1: Đi thỉnh kinh với ta đi? Ta trộm tháp siêu giỏi

“Lý Thiên Vương, Tam Thái Tử.”

Quan Âm đến nơi đây, phía sau Phật quang phổ chiếu.

“Quan Âm Đại Sĩ.”

Nhìn thấy Quan Âm đến, Lý Tĩnh và Na Tra đều hành lễ.

“Tam Thái Tử, xin hãy nhanh chóng bắt yêu. Hiện tại đã tìm được người thiên mệnh mới, Tam Thái Tử lại phải đi một chuyến Tây Du rồi.”

Na Tra vừa nghe lại tìm thấy người thiên mệnh đã cảm thấy vô cùng phiền phức.

Lần trước mới đánh chết tên đầu trọc đó, bây giờ Quan Âm Bồ Tát này lại tìm được người thiên mệnh từ đâu?

Thôi vậy, ai bảo năm đó sau khi tự sát ở Trần Đường Quan, Thái Ất Chân Nhân đã mượn bảo vật tiên thiên trong ao của Quan Âm nặn cho hắn thân thể bằng sen.

Ơn nghĩa này, Na Tra phải trả.

Vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt rồi hãy đi tìm người thiên mệnh đó. Nếu vẫn giống tên đầu trọc đó thì lại gϊếŧ là được.

“Xoẹt!”

Phong Hỏa Luân của Na Tra lập tức bùng cháy dữ dội, tay vung ra phía sau, khí thế bừng bừng, Hỗn Thiên Lăng bay ra khỏi tay, lao thẳng về phía đại yêu.

“Yêu quái, nộp mạng đi!”

Quan Âm thấy Na Tra như vậy không nhịn được nhắm mắt lại, niệm một câu “A Di Đà Phật”.

Đông Thổ Đại Đường, trong phủ công chúa.

Đường An cắn đầu bút lông, nghiên cứu cuốn sách trong tay, nghiên cứu say sưa, hứng thú bừng bừng, dường như đang chờ thực hành.

“Công chúa công chúa, trên trời rơi cầu lửa! Rơi cầu lửa rồi!”

Đường An “bốp” một tiếng đập bút lông lên bàn, “Hỏng rồi, chẳng lẽ là Na Tra gϊếŧ tới rồi sao!”

Hắn sẽ không vừa đến đã gϊếŧ người chứ?

Đúng lúc Đường An vừa nói thầm xong câu này trong lòng đã cảm thấy một luồng nhiệt ập đến.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, cây Hỏa Tiêm Thương kia chỉ cách mặt nàng một li.

Na Tra ngậm một cọng cỏ trong miệng, khinh thường đánh giá Đường An. “Ngươi chính là người thiên mệnh mới? Còn là công chúa nữa.”

“Không tệ, có chút gan dạ, vậy mà không bị dọa vỡ mật.”

“Hờ hờ… Hờ hờ hờ…” Đường An cười, cười đến mức khô khan.

Nàng không muốn chạy sao? Nàng chạy thoát được sao? Chân nàng có nghe lời nàng sao!

“Ngươi chính là Na Tra?”

Na Tra thu hồi Hỏa Tiêm Thương, ngồi xuống bên cạnh Đường An, tự rót cho mình một chén trà.

“Tiểu gia ta chính là Na Tra, sao vậy? Sợ rồi à?”

Đường An thấy Na Tra không có ý định gϊếŧ nàng, lá gan cũng lớn hơn một chút.

Sát thần trong truyền thuyết này cũng không đáng sợ lắm mà.

Quan trọng là hắn trông thật đáng yêu, nam sinh nữ tướng, còn buộc hai búi tóc tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi bụ bẫm!

Đáng yêu quá, muốn xoa quá.

Đường An nghĩ trong lòng, hành động cũng theo đó mà táo bạo hơn.

Nàng đưa tay chạm vào mặt Na Tra, bị ánh mắt sắc bén của Na Tra trừng lại.

“Chậc, nhóc con làm ra vẻ cool ngầu gì chứ, ngươi rõ ràng rất đáng yêu mà.”

Đường An vừa nói, vừa dùng cả hai tay xoa mặt Na Tra.

“Buông ra!” Na Tra nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt lên trời.

Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy má hắn hơi ửng đỏ, trong mắt còn có chút ngại ngùng.

“Được rồi được rồi, buông ra.” Đường An mừng thầm trong lòng, cẩm nang tâm lý trẻ em này, quả thật không phải xem cho vui.

“Á!” Đường An giả vờ kinh ngạc, làm Na Tra cũng giật mình.

“Đây là Hỏa Tiêm Thương sao? Thì ra Hỏa Tiêm Thương trong truyền thuyết trông như thế này sao?”

“Hỗn Thiên Lăng! Cái này là Hỗn Thiên Lăng phải không? Na Tra, pháp bảo của ngươi đều quá đẹp, quá ngầu!”

“Phong Hỏa Luân đâu? Cho ta xem Phong Hỏa Luân.”

Na Tra rất khinh thường liếc nhìn Đường An, như thể đang chê nàng không có kiến thức.

Nhưng giây tiếp theo, Na Tra đã triệu hồi Phong Hỏa Luân.