Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 12

Chương 12: Chợt nảy sinh lòng thương tiếc hoa
Người của ngân hàng tương đối mà nói thì khá quy củ, nhất là cán bộ đi cơ sở, nhiều lắm là ăn cơm xã giao để kết nối tình cảm một chút, chứ không đòi hỏi gì quá hơn cả. Rượu uống chưa đã, Giám đốc Từ liền cười nói:

- Nào nào, hát đi, Tiểu Trương à, mau chọn bài "Ba người trên chiếc xe" cho Giám đốc Hồng đi.

- Ồi, không hát đâu không hát đâu, hôm nay không có giọng rồi.

Giám đốc Hồng cười xua tay, Giám đốc Từ nào chịu, nói:

- Tìm bài này trong dhắn mục cho Giám đốc Hồng đi, tôi nghe nhiều người hát bài này rồi, nhưng chỉ có hắn Hồng là hát hay nhất.

Lúc này Trương Thắng đã bảo nhân viên phục vụ chọn được bài rồi, đưa mic cho Giám đốc Hồng, cười nói:

- Giám đốc Hồng, mời ạ, mấy lãnh đạo đêm nay ai cũng phải hát nha, xin mời anh hát cho mọi người nghe.

Giám đốc Hồng mất tự nhiên cầm lấy mic, nhìn màn hình TV hát lên:

- Băng tuyết phủ trên sông Vonga, có chiếc xe chạy trên sông băng, một người trên đó hát lên bài ca u buồn...

- Hay!

Giám đốc Từ cùng mấy vị phụ tá, cán bộ tầng trung lập tức vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, sắc mặt Giám đốc Hồng đã đỏ càng đỏ thêm, ưỡn ngực tiếp tục hát:

- Người hát chính là người đánh xe, chàng trai vì sao u sầu, vì sao cúi đầu, ai khiến anh thương tâm như vậy, người hỏi anh chính là người đón xe, là vì thấy thương con ngựa già, nó đã đi theo anh khắp chân trời..

Thật ra giọng của Giám đốc Hồng cũng khá hay, thhắn âm to, ngữ điệu trầm thấp u buồn, Giám đốc Từ tiện thể thu hết thức ăn củ cải trên bàn lại dùng cây tăm xiên lên, cười hì hì tặng cho Giám đốc Hồng, hai người còn có màn ôm nhau sôi nổi.

Giám đốc Hồng hát xong lập tức tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó là Giám đốc Trần. Ông ta hát bài "Gặp nhau ở gò đống", sau đó theo thân phận là đến lượt Giám đốc Từ. Giám đốc Từ vung tay lên nói lớn:

- Chọn giúp tôi bài "Hoa dại ven đường không nên hái" đi.

Mọi người tức thì cười ồ lên.

Giám đốc Từ bắt đầu hát, giọng cũng không không tệ, còn bắt chước theo giọng của phụ nữ, làm cả phòng đều reo hò. Mấy vị lãnh đạo đều đã vui vẻ hát hết lượt, cuối cùng đến lượt Trương Thắng. Hắn khiêm tốn cười nói:

- Các vị lãnh đạo, tôi không biết hát, Giám đốc Hồng mới là hát hay, nên mời Giám đốc Hồng tiếp tục hát tặng mọi người mới đúng.

Giám đốc Hồng vội nói:

- Không được không được, đừng để tối nay mọi người mất hứng chứ? Cậu là chủ, sao không thể hát được? Thhắn niên không nên dụt dè như vậy, nào nào, tiểu thư, hãy đưa list bài hát cho Trương Thắng.

Giám đốc Từ cũng cười nói:

- Hát một bài thì hát một bài, không biết hát thì hát một bài "Tôi ở bên lề đường" là được mà.

Tất cả mọi người đều hưởng ứng theo, muốn vị ông chủ nông dân này hát. Trương Thắng bất đắc dĩ, cầm list bài hát lật lật xem. Giọng của hắn cũng không kém, chỉ là bài hát hắn biết quá ít, chỉ có ca khúc "Hoa Tâm" được yêu thích thịnh hành nhất gần đây là hắn nghe đến quá quen thuộc, nhưng một câu lại không hát được, bài mà hắn biết đều là ca khúc nhạc phim điện ảnh và truyền hình.

Khách sạn vừa mới đưa vào một nhóm đĩa mới, Trương Thành mở list bài ra, ca khúc mới nhất ở ngay trang đầu, hắn liếc nhìn thấy bài "Người đi", không khỏi vui vẻ nói:

- Hay là hát bài này đi.

Đây là ca khúc chủ đề của kịch truyền hình "Hồ Tuyết Nham" gần đây được phát, nói về Hồng đỉnh thương nhân Hồ Tuyết Nham gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đạt được sự nghiệp đỉnh cao, lại bị lật đổ xuống đáy. Chủ đề của ca khúc này cực kỳ bi thương, rất có sức cuốn hút, ca từ cũng rất có ý nghĩa nghệ thuật. Trương Thắng chỉ xem vài tập là đã thuộc bài hát này rồi.

"Nhân ~~~ quỷ thiên địa... , vạn kim tự khảng khái..."

Trương Thắng cất giọng lên, âm vang cả sảnh đường, thhắn âm vυ't cao rồi sau đó lại hạ xuống thấp, âm điệu uyển chuyển, dùng chính là khóc âm nhưng cũng cảm nhận chút âm vui vẻ trong đó.

Chỉ là bài hát này quá bi thương, phần lời cũng toát lên cảm giác cô quạnh: "Cuộc đời như giấc mộng trôi theo năm tháng, chỉ còn đau khổ ở lại...luyến tiếc hồng nhan, vung đi còn trở lại, mệnh sinh tử trút vào những ân oán, thương cho mối tình thầm, không biết làm sao khi tình xuân đã mất đi, không biết làm sao khi giang sơn dễ đổi...không làm sao hơn đường quay về đã thay đổi, không làm sao hơn thì vận người khác đã thay đổi. Cuộc sống xa hoa khi đã mất, tay lại trắng tay, sơn thủy mê ly hoa rơi trong sương mù, tâm nguyện có con thuyền nhỏ câu trên sông lạnh, gió vυ't qua tóc đã bạc trắng...”

Địch tổng bộ phận tín dụng liên tục lắc đầu, nói:

- Quá bi, quá bi, cậu là thanh niên, sao lại hát bài hát đau buồn như thế? Phạt ba chén, phạt ba chén!

Trương Thắng thấy mọi người hào hứng, liền vội vã tự phạt ba chén rượu. Giám đốc Hồng cười dài nói:

- Đúng rồi, thanh niên sao mà hát thể loại khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo này được? Bài này không tính, hát bài khác đi...

Giám đốc Hồng là nhân vật số một, ông ta lên tiếng, Trương Thắng sao dám làm trái, đành phải mở list ra, chọn bài "Túy quyền" để hát. Hát xong, Giám đốc Hồng mới mỉm cười, một lần nữa lấy lại mic. Trương Thắng vì uống liền một lúc ba chén, trong bụng căng lên, cố ngồi đó chờ Giám đốc Hồng hát xong một bài, vỗ tay xong, lúc này mới đứng dậy lảo đảo đi toilet.

Trương Thắng biết mình uống hơi nhiều, nên bước đi rất cẩn thận, choáng váng tới cửa toilet nam, vừa đến thì nghe bên trong vọng ra giọng nam trung niên:

- Tiểu Đinh, lát nữa hắn bảo Tần tiểu thư ra ngoài giả vờ bàn chuyện, cậu lén bỏ thuốc vào cốc của cô ta nhé.

Một giọng nam khác nói:

- Anh Tề, cô gái kia thật là đẹp như hoa, nhưng...tất cả mọi người đều là đi chung một con đường, trở mặt như vậy hình như không hay lắm? Phụ nữ mà, muốn loại nào mà chẳng có, không cần phải...

"Bộp"

Người được gọi là anh Tề kia vỗ mạnh lên vai người kia, cười lạnh nói:

- Tôi đã thấy người còn có thể để cô ta toàn vẹn quay về sao? Hắc! Trở mặt với tôi sao? Cô ta dám, chỉ cần anh đây chặn hàng của bọn họ, lập tức cắt đứt đường tài của bọn họ rồi...

Trương Thắng lảo đảo đi tới, nghe thấy toàn bộ, nhưng bởi vì choáng say nên phản ứng của hắn có chút chậm chạp. Khi nghe xong màn đối thoại này cũng là lúc hắn đẩy cửa, hai người bên trong lập tức ngừng cuộc nói chuyện.

Trương Thắng khẽ liếc mắt, một người đàn ông trung niên cường tráng mặc âu phục màu đen, mặt chữ quốc, trên gò má có mấy nếp gấp vắt ngàng, da mặt gồ gề, đầy hung ác. Ông ta toét miệng, uống đến mặt đỏ bừng, miệng đầy mùi rượu, người đàn ông bên cạnh thì trẻ hơn, người gầy, nhìn tỉnh táo hơn ông ta.

Trương Thắng mơ màng đi qua, đứng đằng kia cởi séc quần, hai người đánh mắt cùng ra ngoài. Giải quyết xong, đầu óc Trương Thắng mới phản ứng: "Lão này hình như muốn bảo đồng bọn đánh thuốc mê cho cô gái nào đó để làm nhục thì phải?"

"Cô gái này thật đúng là đáng thương..." Trương Thắng nghĩ, lắc đầu, cài quần xong, đi ra rửa tay, súc miệng, tiện thể rửa mặt để mình tỉnh táo hơn chút, rồi mới đi về phòng mình.

Đi được nửa đường thì nhìn thấy một cửa phòng mở ra, người trung niên mặc âu phục đen vừa nãy cười cười đi ra, theo sau là một cô gái.

Cô gái này thật xinh đẹp! Lần đầu tiên thấy là cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nhẹ nhàng khoan khoái giống như lòng trắng trứng của một quả trứng vừa bóc vỏ, làm cho người ta nhìn sẽ cảm thấy cho dù trong kẽ chân của cô cũng tuyệt đối không chút cáu bẩn. Đây chính là cảm giác tổng thể mà cô gái này mang đến.

Nhìn kỹ, vóc dáng cô thon dài duyên dáng, trên người mặc chiếc áo mỏng màu trắng sữa mềm mại sát người, vẽ nên đường cong bộ ngực vô cùng tinh tế. Dưới vòng eo nhỏ nhắn là chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, ôm lấy cặp mông tròn lẳn quyến rũ, dưới chân váy là cặp đùi dài nhỏ, dưới nữa là đôi giày xăng đan cao gót sắc pha lê.

Khi cô gái đi tới hành lang, mặt đối diện với Trương Thắng, người trung niên mặc âu phục đen kia ôm vai cô, cô bước nhhắn hơn, dường như là để tránh đường cho người khác, bóng dáng ẩn hiện bên phía hành lang rồi mới tránh khỏi tay ông ta. Nhưng đến lúc này thì cô lại thành quay lưng về phía Trương Thắng.

Cho nên vẻ đẹp của cô, Trương Thắng chỉ được nhìn trong khoảnh khắc, đôi mắt đen như điểm nước sơn, rất sáng, rất trong trẻo, rất sâu thẳm...

Nghĩ đến một cô gái như vậy mà bị đánh thuốc mê, sau đó bị gã đàn ông mặt dữ tợn kia đưa về nhà làm nhục thỏa thích...trong ngực Trương Thắng lập tức tràn ngập sự tiếc nuối. Cảm giác này giống như thấy một đồ sứ tinh mỹ bị người khác làm vỡ; lại giống như tận mắt thấy một đóa bách hợp ngậm hương nhả mùi bị người khác ném xuống đất, giẫm nát.

Vừa nghĩ đến hình ảnh đấy, trong lòng Trương Thắng vô cùng khó chịu. Cô gái có khí chất đặc biệt trong sáng tươi đẹp như này, hắn không đành lòng thấy cô bị kẻ khác chà đạp.

Đối với vật thể mỹ lệ, bản năng của con người đều muốn che chở, lúc này lại có tác dụng của cồn thì bản năng này lại càng phát huy hiệu quả, tính lý trí yếu đi làm Trương Thắng đã bắt đầu nảy sinh ý niệm bảo vệ người đẹp trong đầu. Hắn loạng choạng đi về phía trước, lúc đến gần thì bỗng nhiên đầu óc lóe lên một chủ ý.

Hắn đi tới phía sau cô gái, chỉ nghe giọng nói rất dễ nghe của cô nói:

- Ông chủ Tề, khoản làm ăn này rất rất công bằng, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, còn gọi tôi ra đây...

Cô gái nói đến đây, dưới chân Trương Thắng chợt mềm nhũn, lảo đảo lao tới như muốn bắt được cô để ổn định thân thể mình. Vừa ôm lấy cô, nhưng dù động tác của hắn vẫn bị quán tính nhào về trước. Cô gái bị bất ngờ, trẹo một bên giày, hét lên một tiếng đã bị hắn ôm ngã xuống đất.

Có hai thanh niên xa xa đang đối diện cười nói, chợt thấy tình hình này, một người trẻ tuổi lập tức cho tay vào ngực, đồng thời định chạy tới bên này nhưng lại bị người đàn ông đứng cạnh kéo lại, đưa mắt nhìn về phía đó, lại khẽ lắc đầu với bạn. Hành động của hai người hoàn toàn không gây chú ý cho những người khác.

- Thật mềm mại, eo thật nhỏ nha!

Trương Thắng thầm khen, cảm giác rất tuyệt làm hắn gần như quên cả việc chính, vội kêu:

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi...tôi đi không vững!

Nhưng lại khẽ nói nhỏ vào tai cô gái:

- Cẩn thận chén rượu có thuốc mê!

Cô gái bị hắn làm ngã trong hoảng sợ khuỷu tay vô thức huých về phía sau, nghe hắn nói vậy chợt dừng lại, nhưng mặc dù cô dừng lại đúng lúc nhưng Trương Thắng vẫn bị huých trúng ngực, cũng may hắn uống khá nhiều nên cơ thể cũng đã hơi tê dại, nên không cảm thấy đau lắm.

Cô gái quay đầu lại, khuôn mặt xinh như hoa ở ngay trước mắt, cảm giác mỹ lệ thấm sâu vào ngực Trương Thắng, nhưng cũng bởi vẻ đẹp hoàn mỹ quá mãnh liệt làm hắn trong thời gian ngắn như vậy không thể nào nhớ được hàng mi của cô, đôi mắt của cô, thậm chí tóc cô dài hay ngắn, trong lòng chỉ có một cảm giác vô cùng hoàn mỹ.

- Tần tiểu thư, Tần tiểu thư...

Ông chủ Tề kia vội vàng đỡ cô đứng lên, sau đó tức giận túm áo Trương Thắng, quát to:

- Khốn kiếp, mày bớt uống có được không? Bố đây đánh cho mày rụng răng bây giờ!

Trương Thắng vung tay loạn xạ, sợ hãi nói:

- Xin lỗi, tôi say quá, đi không vững, tôi xin lỗi.

Tần tiểu thư đưa bàn tay nhỏ và dài ra ngăn, cười nói:

- Bỏ đi, ông chủ Tề, hôm nay là nói chuyện thành công của việc làm ăn, mọi người đều vui vẻ, chỉ là một con ma men thôi, đừng tính toán với hắn ta làm gì.

Tần tiểu thư nói xong, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn Trương Thắng.

Thấy Tần tiểu thư nói vậy, ông chủ Tề cũng thấy không tiện đánh nhau, liền hừ một tiếng, đẩy Trương Thắng, mắng:

- Cút!

- Xin lỗi, tôi rất xin lỗi!

Trương Thắng liên tục nói, bám vào tường mà đi. Hắn chỉ có thể nói một câu như thế, còn lại phải xem tạo hóa và sự nhạy bén của cô gái. Tận hết sức rồi, lòng hắn đã yên ổn.

Cô gái khẽ phủi y phục, liếc nhhắn nhìn theo bóng lưng hắn, sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy vẻ kỳ lạ.