Chương 2: Dùng bữa
Địch Vân ngồi ở trên giường nhắm mắt vận khí, điều trị nội tức trong cơ thể một lát, mới phát hiện võ công của khối thân thể này cư nhiên so với hắn dự đoán còn kém cỏi hơn. Giống như khi hắn vừa mới tập võ vậy, chiêu thức tuy rằng rất hoa lệ, nhưng tính thực dụng không mạnh, chỉ được cái dễ nhìn, chỉ có công phu bề ngoài chứ không hề có nội công trụ cột.Hắn hoàn hảo tiếp nhận kí ức của Dương Liên Đình nhưng kí ức của chính mình trước kia cũng không bị khuyết thiếu, liền tĩnh tâm đọc lại tâm pháp Thần chiếu kinh.
Tuy rằng Địch Vân cuối cùng võ công đại thành, cũng là một thế hệ đại hiệp cao thủ. Nhưng cốt cách tư chất của hắn thật sự là bình thường không có gì đáng nói, so ra kém xa tư chất Dương Liên Đình. Lúc này thay đổi thân thể, dù chỉ vận công trong chốc lát, nhưng đã thấy chân khí vận chuyển lưu thông trong kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hải đều ấm lên.
Bất giác nhớ đến kiếp trước người khác đều nói về vấn đề tư chất, khi đó hắn cũng không hiểu, giờ này khắc này mới chính thức hiểu ra. Không khỏi tự giễu, quả nhiên, Địch Vân là một tiểu tử ngốc đến không thể ngốc hơn. Nhưng hắn vẫn có một chút may mắn, có được một thân thể tốt, không chỉ được hai tay lành lặn, hơn nữa tư chất cực tốt, bề ngoài cũng rất được. Được nhiều như vậy lại khiến Địch Vân có chút hoảng hốt.
Vẫn vận khí luyện công, Địch Vân càng luyện cảm thấy thuận tay, tuy rằng bây giờ còn không đến một hai thành vỗ công vốn có, nhưng cứ tiếp tục kiên trì, chăm chỉ luyện tập thì không đến nửa năm có lẽ sẽ khôi phục được năm thành công lực.
Địch Vân trong lòng âm thầm cao hứng, hắn mặc dù có kí ức của Dương Liên Đình, nhưng vẫn không quá hiểu về hoàn cảnh nơi này. Tự thân hắn phải có một thân võ công tốt mới có lợi.
Hắn luyện công chuyên tâm, mặt trời ngả về tây, lại không phát giác. Bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa cách đây không xa, tựa hồ có người đi vào. Không khỏi nhíu mày, chợt nghe cửa phòng “chi nha” bị đẩy ra.
Địch Vân nhanh chóng thu thế, trợn mắt liền thấy một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, tuy mặc y phục của nha hoàn bình thường, nhưng trên mặt bôi đầy son phấn, cũng khá xinh đẹp, vừa đi tới thì một cỗ phấn hương lập tức đánh úp lại.
Địch Vân nhíu mày, có chút không quen, tuy đối phương cũng xem như là đẹp, nhưng hắn từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sư muội tất nhiên không có tiền bôi son phấn, sau lại gặp được Thủy Sinh, nàng vốn là một mỹ nhân, son phấn dùng cũng ít. Người cuối cùng nhìn thấy chính là Đông Phương Bất Bại, tuy là nam tử, nhưng Địch Vân vẫn là cảm thấy người nọ là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua, không mảnh mai, anh khí mà lại mang theo ôn nhu thản nhiên, võ công lại là đệ nhất hảo thủ, khó tránh khỏi làm cho người ta có loại cảm xúc kính nể. Mà hắn đối với người dày đặc son phấn này lại có chút đau đầu.
“Dương tổng quản,” Nữ tử từ cửa đi vào, bước tới thắp nến, thanh âm ôn nhu, giống như một bể nước lớn:“Dương tổng quản có muốn truyền bữa tối bây giờ không?”
Địch Vân nghe loại thanh âm nũng nịu này có chút không tiêu hóa nổi, ngồi ở trên giường gật gật đầu. Nói thật hắn thật sự có chút đói bụng.
Nữ tử cười với hắn, đáp ứng rồi ra ngoài truyền lệnh, khi ra cửa còn quay mặt lại nhìn. Đối với loại người đối với tình cảm như cây gỗ khô chỉ biết gật đầu như Địch Vân, thật đúng là uổng phí tâm tư, hắn còn đang buồn bực nhân gia kia đang êm đẹp sao phải trừng mình. Hắn nhớ rõ này người tên Mộ Thủy này hình như là tỳ nữ của Dương Liên Đình. Nhưng hắn tất nhiên là đã quên, người này xem như là một nửa thϊếp thân thị thϊếp của hắn.
Địch Vân đứng dậy mặc áo khoác treo trên đầu giường. Một thân trường bào màu lam đậm được viền tơ lụa màu đen, trên thắt lưng vạt áo khảm một khối ngọc bích lớn, vô cùng đẹp đẽ quý giá. Mặc y phục, trong lòng Địch Vân một trận cảm khái. Hắn cho tới bây giờ chưa từng được mặc qua loại y phục tốt như vậy, cũng không phải hắn không có tiền, Liên Thành bảo tàng chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều là của hắn, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Người như hắn đối với tiền tài và quyền lực căn bản không có chút ham muốn.
Mặc y phục xong, hắn mới nhớ tới phải soi gương, xem thử bộ dáng của bản thân hiện tại. Đi đến trước gương, Địch Vân mới chính thức thấy được bộ dáng của Dương Liên Đình. Người trong gương mắt to mũi cao, có chút anh khí, thân hình khôi ngô vóc người cao ráo, có thể nói là tuấn lãng. Chỉ so với tiểu tử Địch Vân ở nông thôn kia cao hơn một chút, cũng tuấn lãng hơn một chút.
Nhưng Địch Vân đối với người này vẫn có chút vừa lòng, không quá khác biệt với thân thể trước kia, nhìn cũng không mất tự nhiên.
Hắn đứng trước gương lại chợt nghe lại có người đi vào, cửa phòng mở ra, lại là nàng Mộ Thủy vừa rồi. Nàng vung tay lên, phía sau có bảy tám tỳ nữ theo vào, ai nấy đem chén đĩa trên tay bày thành một vòng trên bàn.
Sáu món ăn nóng, hai bình rượu còn bốc khói, bốn đĩa rau trộn, còn có trái cây tráng miệng. Địch Vân xoay người lại nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, đủ mọi màu sắc, hắn ngay cả một món cũng không biết tên.
“Các ngươi đi xuống.” Mộ Thủy vẫy lui tỳ nữ, cười khanh khách mời Dương Liên Đình đến dùng cơm. Địch Vân có chút ngốc lăng, bị người lôi lôi kéo kéo mới ngồi xuống, cầm chiếc đũa trong tay không biết như thế nào cho phải.
Mộ Thủy đứng ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên xuy xuy cười, cầm lấy chiếc đũa trong tay hắn, gắp thịt bò trên bàn.
Địch Vân nghĩ nàng cũng muốn ăn cơm, không có đũa đành phải tìm một đôi khác trên bàn, vừa muốn cầm lấy, Mộ Thủy đã duỗi tay ra đè lại tay hắn.
“Để ta đút Dương tổng quản là được rồi.” Mộ Thủy nũng nịu cười, đem thịt bò đút đến bên miệng hắn.
Địch Vân sửng sốt một chút, thầm nghĩ cũng cũng không phải bị thương ở cánh tay, sao còn cần người khác đút. Trước kia dù không có tay phải, hắn cũng tự mình ăn cơm chứ không bỏ mình đói chết a.
“Không cần.” Địch Vân nhanh chóng ngửa ra phía sau, né tránh nói.
“Không cần lo.” Mộ Thủy không biết tâm tư hắn, còn tiếp tục đưa đẩy, tay kia thì câu trên cổ hắn, xoay người một cái bỗng dưng ngồi lên đùi đối phương:“Giáo chủ hiện tại đang ở thư phòng đọc sách.”
Cái này khiến cho huyệt thái dương của Địch Vân đông cứng lại hết. Như dẫm trúng lửa, nhảy dựng lên, chân sau lùi ra mấy bước, bối rối lập tức đυ.ng vào giường.
“Không cần, không cần,” Địch Vân lúc này mới cảm thấy hắn có chút thất thố, thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Thủy, nhanh chóng thu lại thần thái, nói:“Ngươi đi xuống đi. Ta tự mình dùng là được.”
“Dương tổng quản……” Mộ Thủy mày liễu nhíu lại.
Không đợi nàng mở miệng, Địch Vân đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng hô hấp, nhíu mi một chút, hơi thở kia lập tức bị thu lại, không nghe thấy nữa.
Địch Vân còn muốn hỏi ai, trong lòng vừa động, cũng đoán được vài phần, không để ý tới Mộ Thủy mà hai bước đi tới cửa, nâng tay “chi nha” một tiếng mở cửa phòng ra.
“Giáo chủ.” Địch Vân mở cửa, quả nhiên ở nơi cách cửa không xa có một hồng sam nam tử đang đứng, không phải Đông Phương Bất Bại còn có thể là ai.
Đông Phương Bất Bại đứng đó nhưng không nói chuyện, cách trong chốc lát mới nâng cước bộ chậm rãi tiêu sái đi đến, lướt qua Địch Vân vào phòng, nói:“Xem ra Dương tổng quản rất khỏe? Thân thể không đáng ngại rồi sao?”
Địch Vân lên tiếng, hắn cảm thấy thanh âm đối phương nghe có chút băng lãnh, không còn nhu hòa, không hiểu vì nguyên nhân gì, chỉ nói:“Thuộc hạ không sao cả, vừa rồi nghỉ ngơi trong chốc lát, đã hoàn toàn không đáng ngại.”
“Vậy sao?” Thanh âm Đông Phương Bất Bại chợt cao lên, liếc nhìn hắn một cái, cũng không nhìn thẳng vào,“Bổn tọa cũng thấy vậy. Vậy ngày mai Dương tổng quản không cần tĩnh dưỡng nữa, sáng sớm đến hầu hạ bổn tọa đi.”
“Vâng.” Địch Vân ngẫm lại hắn cũng không phải người yếu ớt, lập tức đáp ứng, rất sảng khoái.
Đông Phương Bất Bại nhíu mi một chút, vẻ mặt cũng không biết là dịu đi hay là càng thêm khó coi. Quét mắt nhìn Mộ Thủy,“Ngươi đi xuống đi.”
Mộ Thủy không dám thở mạnh, nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng lui ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.
“Giáo chủ chưa dùng cơm sao? Không bằng cùng nhau……” Địch Vân cảm thấy không khí có chút không tốt, nhìn nhìn thức ăn trên bàn, không khỏi ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, đối phương là giáo chủ, sao có thể cùng hắn ăn cơm, lời chưa nói xong liền im bặt.
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ mời y cùng dùng bữa, con ngươi chợt lóe, khóe miệng loan loan, không nói chuyện, chỉ đi qua, nâng lên vạt áo hồng sam, ngồi xuống.
Địch Vân thấy thế liền đem chén đũa chưa dùng đặt ở trước mặt Đông Phương Bất Bại, bản thân cũng ngồi xuống. Nhìn nhìn, chỉ có một bộ đũa đã dùng, vậy nên cầm lấy đôi vừa dùng lúc nãy.
“Cho ngươi đổi bộ đũa khác đi.”
Địch Vân vừa cầm đũa chợt nghe bên cạnh vang lên một thanh âm thanh lãnh, có chút khó hiểu nhìn nhìn bộ đũa trong tay, nhưng rồi vẫn gật đầu, ra ngoài phân phó, nhanh chóng đổi đôi đũa khác rồi ngồi xuống.
Đông Phương Bất Bại quét mắt nhìn thức ăn trên bàn, đưa tay cầm lấy đôi đũa, nhẹ nhàng gấp thức ăn. Địch Vân ở bên cạnh có chút ngây người với bàn thức ăn này, bất giác cười đến kì quái.
“Không hợp khẩu vị sao?” Đông Phương Bất Bại không nhìn hắn, chỉ hỏi.
“Không phải.” Địch Vân phủ nhận, sao lại không hợp khẩu vị chứ, chỉ là có chút cảm khái thôi,“Ta nghĩ bàn thức ăn nhiều quá, rất lãng phí.”
Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, qua chốc lát mới nói:“Một người dùng lãng phí, nếu vậy về sau bổn tọa sẽ cùng ngươi……” Còn chưa nói xong thì y đã ngưng lại, hàng mi khẽ nhíu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Như vậy cũng tốt.” Địch Vân gật đầu, hắn không phát hiện biểu tình đối phương thay đổi, chỉ cảm thấy một mình mình ăn nhiều lắm cũng chỉ hai đĩa thức ăn, lãng phí sẽ bị trời phạt, liền đáp ứng. Sau đó cầm đôi đũa gắp một món ăn không biết tên, cảm thấy trong đó có mấy cái nấm rừng rất ngon. Trước kia hắn từng ở trong núi hái được một ít, nhưng đa số đều phải đem bán đổi tiền, vào mấy ngày tết nhất cũng không được ăn.
“Món này không tệ.” Địch Vân lại đưa đũa gắp nấm, theo bản năng đưa tay gắp vào chén Đông Phương Bất Bại, “Trước đây chỉ lo hái bán cho người khác, luôn nghĩ xem không biết nó có ngon không, quả nhiên hương vị không tệ.”
Đông Phương Bất Bại nhìn nấm trong đĩa, chiếc đũa khựng một chút rồi mới gắp bỏ vào trong miệng, thản nhiên nói: “Không tệ”.
Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại thích, khẽ cười một chút, rồi lại đi thưởng thức các món khác. Hắn không phát hiện đối phương kinh ngạc, cũng không biết rằng Dương Liên Đình trước kia vốn dĩ không thích Đông Phương Bất Bại, sao có thể gắp rau cho y.
Mà Địch Vân cũng chỉ là làm theo thói quen, thật lâu trước kia cũng là tình cảnh như vầy. Bọn họ ngồi bên chiếc bàn nhỏ dùng cơm, ăn là cơm rau dưa, mỗi khi gắp được miếng thịt nhỏ đều bỏ vào chén sư muội. Thấy đối phương thích, bản thân liền ngốc ngốc cười.
Tay Địch Vân chợt dừng, nhớ đến quá khứ, rất không chân thật. Nhìn thức ăn trên bàn, hiển nhiên không phải là cơm rau dưa. Người bên cạnh, một thân trường bảo đỏ thẫm, không phải là cố nhân……
Như thế.
Cũng không tệ……
—