Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 14: Hồ đồ

“Hồ đồ!” Mạnh Thượng Hoài đặt mạnh chén trà xuống bàn, đến mức nước trà bắn ra ngoài.

Ông chỉ thẳng vào mặt Giang Lâm, quát: “Đệ suốt ngày không lo làm ăn, chỉ biết dính vào mấy chuyện vớ vẩn, ta và tỷ tỷ đệ cũng chẳng buồn nói với đệ nữa. Giờ thế nào, đệ lại còn lòng tham không đáy, muốn chen chân vào chuyện lập thái tử? Đệ có mấy cái đầu để chém hả?”

“Dù có muốn không dính vào thì cũng đã dính vào rồi, tỷ phu thật sự nghĩ rằng không làm gì thì có thể toàn thân rút lui sao?”

Mạnh Thượng Hoài bị nói trúng tim đen, nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Ông vốn là người cẩn trọng, không muốn đứng về phe nào trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, nhưng bây giờ, dù ông có muốn hay không thì trong mắt người khác, ông cũng đã là người thuộc phe của Tương vương rồi.

Rốt cuộc là tiếp tục giữ mình ngoài cuộc, hay dứt khoát đứng hẳn về phía Tương vương, lúc này Mạnh Thượng Hoài vẫn chưa quyết định.

Giang Lâm lại nói: “Hiện nay trong triều có bảy vị tể tướng, ba người xuất thân từ phe Thành vương, trong sáu bộ thì ngoại trừ vài quan viên Lễ bộ có quan hệ tốt với Tương vương, Hộ bộ, Binh bộ, Công bộ đều đã bị Thành vương nắm giữ. Hoàng hậu hiện tại bị cô lập, muốn dựa vào hôn nhân để lôi kéo tỷ phu, một Thượng thư Lại bộ như tỷ phu và một danh sĩ được toàn thiên hạ kính trọng như Yến Thiện Uyên cũng chẳng có gì lạ. Đừng xem thường Yến Thiện Uyên chỉ là một quan viên phẩm cấp không cao…”

Chưa đợi Giang Lâm nói hết, Mạnh Thượng Hoài đã giận dữ quát: “Không được đánh chủ ý lên người Yến tiên sinh!”

Giang Lâm vẫn cười hì hì đáp: “Sao tỷ phu lại nói nặng nề như vậy? Yến tiên sinh dù tài hoa hơn người nhưng vẫn chỉ là một Thị Độc học sĩ nho nhỏ từ ngũ phẩm của Hàn Lâm viện, mãi không được triều đình trọng dụng. Nhưng nếu ông ấy lập công trong việc ủng hộ thái tử, chẳng lẽ còn lo sau này không được phong hầu bái tướng sao?”

“Đệ nghĩ Đại Tề này chỉ có mỗi mình đệ là có đầu óc à? Yến tiên sinh chính là vì không muốn kết bè kéo cánh với quyền quý nên mới chậm trễ mãi không được đề bạt. Ông ấy chịu dạy Uyển Nhi là bởi nhìn trúng tài học của con bé, trước khi nhận lời còn nói rõ chỉ bàn về học vấn, không dính líu đến chính sự. Nếu đệ lôi ông ấy vào chuyện này, chẳng phải khiến ta thất tín với người sao?”

Thấy sắc mặt Mạnh Thượng Hoài lộ rõ vẻ phẫn nộ, Giang Lâm biết ông thật sự đã nổi giận, bèn không thúc ép nữa, chuyển chủ đề từ chuyện triều chính sang việc kinh doanh thương hội, lại nói đến rau củ theo mùa. Mãi đến chạng vạng mới lề mề rời đi.