Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 4: Tạ Huyền Tích muốn Ꮆiết nàng

"Dù sao cũng từng quen biết, ta đương nhiên nên đến tiễn ngươi một đoạn." Mạnh Uyển tiến lên vài bước, thuần thục ngồi xuống mép giường, giọng điệu bình thản, không thể nghe ra chút cảm xúc nào.

"Đã tới nước này rồi, ta cũng chỉ là một kẻ tù nhân thấp hèn, chẳng còn chút giá trị nào với nương nương, không biết rốt cuộc là có điều gì đáng để nương nương tự mình đến đây…" Tạ Huyền Tích đột nhiên khựng lại, như chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn cười cợt mà nói: "Hay là nương nương vẫn còn luyến tiếc hương vị ngày trước, thấy ta sắp chết nên muốn tranh thủ trước khi thằng con ngoan của ngươi hạ lệnh mà lên giường với ta thêm một lần nữa?"

Khi ở trên giường, hắn luôn thích nói những lời trêu chọc như vậy, một là để thêm chút hứng thú, hai là để không ngừng nhắc nhở Mạnh Uyển về mối quan hệ không thể phơi bày giữa hai người bọn họ. Mạnh Uyển càng hổ thẹn phẫn nộ, hắn lại càng đắc ý sung sướиɠ.

Biết hắn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, Mạnh Uyển cũng không nổi giận, chỉ thản nhiên đáp: "Ngươi thương tích đầy mình thế này, dù ta có tâm, e là ngươi cũng chẳng còn sức. Lần này ta đến đây chỉ là để ôn chuyện cũ với cố nhân, ngươi nghĩ ta quá tệ rồi."

Nói rồi, nàng đưa tay định vén màn che, nhưng cổ tay lại bất ngờ bị siết chặt. Mạnh Uyển giãy giụa muốn thoát, nhưng trái lại lại bị Tạ Huyền Tích kéo mạnh một cái rồi xoay người đè xuống dưới người. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, nàng thấy rõ trong mắt hắn là ngọn lửa đỏ rực và sát ý không hề che giấu.

Vết thương trên vai phải của Tạ Huyền Tích vì giằng co mà toác ra, máu tươi trào ra không ngớt, thấm ướt vạt áo trong, dính chặt vào da thịt, trông vừa dữ tợn vừa đáng sợ.

Mạnh Uyển quay mặt đi, nhưng lại bị hắn giữ chặt cằm, buộc phải nhìn thẳng vào hắn, nghe giọng nói khàn khàn rít qua từng kẽ răng của hắn: "Ta chỉ hận năm đó không đủ nhẫn tâm gϊếŧ ngươi. Mạnh Uyển, ta thực sự muốn mổ tim ngươi ra xem, xem có phải bên trong có màu đen hay không."

Có một khoảnh khắc, Mạnh Uyển thực sự cảm thấy, Tạ Huyền Tích muốn gϊếŧ nàng.

Nhưng nàng vẫn đón lấy ánh mắt sắc bén của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, cười khổ: "Ta từng nghĩ ngươi là kẻ vô tình nhất. Nhưng hôm đó, khi ngươi liều mình lên núi Địch, ta bỗng cảm thấy như bản thân chưa từng thực sự hiểu ngươi..."

Ngón tay của Tạ Huyền Tích siết chặt lại khiến Mạnh Uyển đau đến nhíu mày, tóc mai ướt đẫm.

Hắn vẫn chưa cam lòng, cất giọng lạnh lùng: "Là ngươi, hay là chủ ý của thằng nhãi con kia?"

"Có gì khác biệt không?" Mạnh Uyển hỏi ngược lại.

Bức thư dụ hắn lên núi vốn là do chính tay nàng viết, sắp xếp quân mai phục hắn cũng là do nàng đích thân sắp đặt.