Chương 48: Đuổi gϊếŧ
Bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Cho dù là cường giả Tu Di Cảnh như Cao Tam Đa và Chân Tráng Bích cũng phải biến sắc. Lúc trước Trần Châu dùng tới Hóa Hình Thuật, Cao Tam Đa đã cảm thấy kỳ quái, hiện tại sau lưng Trần Châu quả nhiên có cao nhân chỉ điểm. Hóa Hình Thuật của người này cao cường hơn Trần Châu không biết bao nhiêu lần. -Giương oai ở địa bàn của ta, ngươi hỏi ta chưa?
Cao Tam Đa mở quạt, sau đó chỉ một ngón tay lên trời.
Hơn mười cây xương từ chiếc quạt bắn đi, tia sáng lấp lóe. Càng bay lên cao, những cây xương càng biến hành lớn, cuối cùng biến thành hơn mười trường kiếm chói mắt. Những trường kiếm này lượn lờ trên không trung nửa vòng, lơ lửng tại đó, mũi kiếm chỉ về phía cánh tay màu đen, chờ phát động.
Theo hướng chỉ của Cao Tam Đa, hơn mười trường kiếm biến thành tia sáng đánh tới. Kiếm mang theo tiếng gió rít gào, cực kỳ sắc bén.
Đây là sự khác nhau giữa người tu hành Tu Di Cảnh và Thăng Túy Cảnh. Tu Di Cảnh không những có thể dùng khí phóng ra ngoài, còn có thể dùng khí điều khiển đồ vật. Tới Tu Di Cảnh cửu phẩm, gϊếŧ người cách hai mươi dặm cũng không phải việc khó. Hơn mười trường kiếm tràn ngập màu sắc lao thẳng tới cánh tay màu đen. Mặc dù Cao Tam Đa biết chủ nhân của cánh tay này có thực lực mạnh mẽ, nhưng ở Huyễn Thế Trường Cư, hắn cũng là nhân vật nổi tiếng, tất nhiên không thể yếu thế.
So sánh, Chân Tráng Bích có vẻ khϊếp đảm hơn nhiều.
-Ấu trĩ!
Thanh âm trầm đυ.c kia lại xuất hiện, sau đó vung tay lên, lòng bàn tay vỗ vào trường kiếm, phát ra những tiếng leng keng. Tất cả trường kiếm bị quét sạch, cơ hồ không tạo ra tác dụng gì. Trường kiếm bị đánh bay, có cái đâu trúng người xem, có cái đâm xuyên qua đại thụ, có cái đâm vào vách tường.
Cao Tam Đa sửng sốt một lát, sau đó nổi giận:
-Coi thường ta? Ngươi cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ mà thôi, ngay cả chân thân cũng không dám hiện.
Hắn vung mạnh tay, ném cả cây quạt tới. Cây quạt bay tới không trung bỗng nhiên mở ra, tạo thành bức họa dài tới mấy trăm mét. Bức họa vung vẩy trong gió, cảnh tượng hùng vĩ. Cao Tam Đa nhún chân một cái nhảy lên cây quạt, sau đó chỉ về phía trước. Cây quạt quấn tới, sau một lát đã quấn chặt cánh tay màu đen.
Cao Tam Đa nhảy lên cánh tay, sau đó dùng hai tay ấn xuống:
-Phá cho ta!
Những trường kiếm bị đánh bay lúc trước đều quay trở về, tụ lại trên không trung, sau đó đâm xuống. Cánh tay bị cây quạt bọc lại, không ngừng giãy dụa giống như một con trăn lớn. Hơn mười trường kiếm mang theo tia sáng mà tới, sau đó đâm liên tục vào cánh tay.
Cao Tam Đa lộ vẻ đắc ý:
-Hiện tại ta liền phế đi cánh tay của ngươi, khiến ngươi lộ chân thân!
-Ấu trĩ!
Thanh âm kia xuất hiện, vẫn là hai chữ đấy.
Sau đó bịch một tiếng, cánh tay giẫy khỏi cây quạt. Tuy quạt không bị rách, nhưng xuất hiện nhiều cái lỗ. Hơn mười trường kiếm cũng bay ra ngoài, xoay tròn trên không trung. Cao Tam Đa thì bị đẩy rơi xuống dưới, lảo đảo vài cái mới đứng vững. Hắn cúi đầu nhìn cây quạt bay trở về, đã bị hư hỏng khá nặng.
Lần này trường kiếm không thể bay trở về nữa, mà đều biến thành xương rơi lả tả.
Sắc mặt Cao Tam Đa hơi trắng bệch, cuối cùng không nhịn được phun ra máu.
Trần Châu cười ha hả:
-Đám phế vật các ngươi làm sao ngăn cản được ta? An Tranh, ta nói rồi, ta đã vượt qua ngươi rất xa. Cho dù hôm nay ngươi may mắn thắng ta, thì ngươi vẫn phải chết.
Hắn chỉ tay vào An Tranh:
-Gϊếŧ hắn, hai chúng ta liền không ai nợ ai.
Người bí ẩn kia thở dài một tiếng, sau đó bàn tay to vỗ xuống đỉnh đầu An Tranh. Lòng bàn tay quá lớn, bao phủ phạm vị trăm mét, hơn nữa tốc độ cực nhanh, với thực lực bây giờ của An Tranh, căn bản là không tránh né được. Mà Khúc Lưu Hề và Đỗ Sấu Sấu đều ở bên cạnh hắn, một bàn tay này nếu vỗ trúng, ba người sẽ chết chung. An Tranh đột nhiên bắt lấy Khúc Lưu Hề ném ra ngoài, cùng lúc đó đá vào mông Đỗ Sấu Sấu:
-Chạy!
Làm xong hai động tác này, hắn mới nhún chân để chạy, nhưng hiển nhiên không kịp.
Mới chạy được hai, ba mươi mét, lòng bàn tay đã vỗ xuống.
Trần Thiếu Bạch ngồi trên nóc nhà, sắc mặt hơi đổi, mắng một tiếng ngu ngốc, sau đó một tay kết ấn, hô lên:
-Xuất!
Tiếng leng keng vang lên, chuông đồng trong ngực An Tranh đột nhiên bay ra, sau đó hóa lớn, tạo thành một cái chum đồng phủ lên đầu An Tranh. Vừa lúc đó, lòng bàn tay cũng đập mạnh xuống.
Trong phạm vi trăm mét, những người không chạy kịp đều bị đập chết, gạch đá, cây cối vỡ vụn, gió thổi bốn phía. Nhất thời trời đất trở nên hôn ám. Ai cũng nghĩ, lần này An Tranh xong rồi, ngay cả cường giả Tu Di Cảnh như Cao Tam Đa cũng không phải đối thủ của cánh tay kia, huống chi là An Tranh?
Bọn họ loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều hoảng sợ tới há hốc miệng.
Nhưng tiếng hét thảm này không tới từ An Tranh, mà tới từ chủ nhân của cánh tay kia. Đợi khói bụi tản đi, mọi người mới phát hiện, trên bàn tay lớn kia có một lỗ máu.
Một cái chuông đồng đứng sừng sững ở đó, còn An Tranh thì không thấy bóng dáng. Lòng bàn tay đập xuống chuông đồng, chuông đồng liền xuyên qua cánh tay. Chủ nhân cánh tay kêu thảm một tiếng, sau đó thanh âm trở nên run rẩy:
-Linh Đang…vì sao hắn lại có Linh Đang!
Chặn được một kích của bàn tay khổng lồ, chuông đồng biến nhỏ lại, bay quanh An Tranh một vòng, sau đó bay về phía chân trời, biến mất không thấy. Đang lúc An Tranh và mọi người kinh ngạc, từ chỗ rất xa vang lên tiếng kêu đau đớn, sau đó một lão già từ đám đông bay ra, chật vật mà chạy.
-Ai vậy?
Có người nghi vấn.
-Trông giống Cửu gia của Cửu Đại Khấu trên phố Nam Sơn.
-Trời ạ, chẳng lẽ hắn chính là Quỷ Thủ Cửu gia, theo lời đồn có thể dùng một tay thay trời đổi đất?
-Nếu là hắn, vậy thì rõ ràng rồi, chính hắn là người đổi tay cho Trần Châu. Quỷ Thủ Lão Cửu làm việc quá hung ác, cho nên bị cả hai phái chính tà đuổi gϊếŧ, không thể tưởng được lại giấu trong thành Huyễn Thế Trường Cư chúng ta. Nghe nói nhiều năm trước hắn đã đột phá Tu Di Cảnh, xem ra lời đồn là thật. Cao Tam Đa đánh không lại hắn cũng là hợp tình hợp lý.
-Nếu đúng là Quỷ Thủ Lão Cửu, vậy thì An Tranh là ai? Cái chuông đồng kia là cái gì?
-Một đứa nhóc mới bắt đầu tu hành, sao lại có bảo vật như vậy? Bảo vật đó có thể tự động bảo vệ chủ nhân, hơn nữa đánh bại Quỷ Thủ Lão Cửu, có lẽ là kim phẩm, thậm chí là chí bảo tử phẩm.
-Thứ tốt a, đúng là thứ tốt.
Nghe thấy những lời này, người của vũ viện đều lo lắng. Bọn họ rõ ràng, cho dù vượt qua một kiếp này, cuộc sống về sau cũng khó mà yên ổn. Chiếc chuông đồng kia cứu An Tranh, nhưng lại kéo thêm vô số phiền phức cho hắn. Khúc Lưu Hề và bàn tử đều chạy tới chỗ An Tranh, hỏi hắn có sao không.
An Tranh lắc đầu:
-Ta không sao!
Đỗ Sấu Sấu cẩn thận nhìn, xác định An Tranh không sao mới thở phào một tiếng:
-Làm ta sợ muốn chết. Ngươi không sao là tốt rồi.
Khúc Lưu Hề tự tay bắt mạch cho An Tranh, sau đó cũng bình tĩnh lại:
-Không bị thương nặng, chỉ là ngoại thương, để ta băng bó cầm máu giúp ngươi trước.
Nàng chạy về cầm hòm thuốc, sau đó xử lý vết thương cho An Tranh.
Lúc này, Quỷ Thủ Lão Cửu vẫn bị tia sáng màu xanh đuổi theo. Quỷ Thủ Lão Cửu nhìn rất già, nhưng tốc độ nhanh tới mức líu lưỡi. Tuy nhiên mặc kệ hắn chạy tới chỗ nào, chuông đồng đều một mực đuổi theo sau hắn. Quỷ Thủ Lão Cửu không ngừng nhảy qua nhảy lại trên nóc nhà, còn chuông đồng thì bám sát theo sau.
-Ngươi nói không giữ lời!
Quỷ Thủ Lão Cửu vừa chạy vừa kêu thảm:
-Ngươi đã nói, hai chúng ta đã không nợ gì nhau!
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều nhìn về phía Trần Châu, mà Trần Châu cũng sửng sốt, tựa hồ không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ biết một ít bí mật của Trần gia, nhưng căn bản không biết bí mật đằng sau bí mật đó. Trong suy nghĩ của hắn, Quỷ Thủ Lão Cửu là cao thủ đứng đầu Huyễn Thế Trường Cư, ai ngờ lại bị một cái chuông đồng bình thường đuổi gϊếŧ chật vật như vậy.
Trên nóc nhà, Trần Thiếu Bạch cười rộ lên, lẩm bẩm:
-Tiểu Trần Thất à, ngươi căn bản không biết Trần gia tồn tại vì cái gì, cũng không biết vì sao cha ngươi lại thành công. Trần gia có thể thu phục được một cường giả Tù Dục Cảnh như Quỷ Thủ Lão Cửu, chẳng lẽ lại bị một Thăng Túy Cảnh như cha ngươi tiêu diệt? Chỉ là ta tính hơi sai, không ngờ một đứa nhóc như ngươi, rõ ràng lại tính kế sâu như vậy, biết đi lên trước lợi dụng bí mật của Trần gia…Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không thể với tới tầng bí mật sâu hơn.
Hắn đứng dậy, nhìn thoáng qua An Tranh:
-Thú vị, mong rằng ngươi đừng chết yểu, hai ta còn chưa xong chuyện.
Nói xong hắn liền xoay người, thân thể hóa thành cái bóng, sau đó biến mất không thấy.
Chuông đồng một mực đuổi gϊếŧ Quỷ Thủ Lão Cửu, mà Trần Châu thì đứng sững sờ ở đó. Sau một lát, đám đông mới phản ứng, đều xông về phía hắn:
-Đánh chết hắn!
-Đánh chết tên súc sinh này!
Rất nhiều người lao về phía Trần Châu, Trần Châu thì la hét kêu gọi người giúp đỡ. Có vài thuộc hạ trung thành ẩn nấp gần đó muốn lao ra thừa dịp hỗn loạn mang hắn đi, nhưng rất nhanh đã bị đám đông đánh đập. Trần Châu không ngừng gϊếŧ chóc, nhưng dù sao một mình không đấu được nhiều người. Trên mặt đất ngã một loạt thi thể, có thủ hạ của Trần Châu, có những người khác, còn có bản thân hắn. Tất cả lửa giận của mọi người đều phát tiết lên người hắn, thi thể không trọn vẹn.
-Đó là cái gì?
Đỗ Sấu Sấu chỉ tia sáng màu xanh phía xa xa, hỏi.
An Tranh lắc đầu:
-Ta…cũng không biết!
-Đồ vật của ngươi, sao ngươi lại không biết được?
-Ta thực sự không biết. Thứ đó là ta nhặt được, cảm thấy nó dễ nhìn, liền đeo trên cổ, ai mà ngờ nó là bảo bối.
-Ngươi đúng là quá may mắn, tùy tiện nhặt lên cũng là bảo bối.
Đỗ Sấu Sấu vỗ một cái vào vai An Tranh, An Tranh đau tới nhếch miệng. Khúc Lưu Hề vội vàng nói:
-Cẩn thận chút!
Đỗ Sấu Sấu cười ngượng:
-Biết rồi, biết rồi, sẽ cẩn thận…
Hắn dùng ngón tay vỗ nhẹ vào vai An Tranh:
-Như vậy đủ cẩn thận chưa?
An Tranh thở dài:
-Ngươi đúng là tiện nhân…
Xa xa, Quỷ Thủ Lão Cửu có vẻ kiệt sức, cuối cùng bị chuông đồng đuổi kịp. Chuông đồng đập vào gáy của hắn, khiến đầu của hắn nổ bung. Thi thể từ trên cao rơi xuống, ngã thành thịt nát.
Chuông đồng hóa thành tia sáng bay trở về, quay quanh An Tranh vài vòng, sau đó bay tới trước mặt hắn. Hắn vươn tay, chuông đồng liền rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Lúc này, đám đông không tự chủ được vây quanh tới, rất nhiều người lộ ra vẻ tham lam.