Chương 41: Không cho kẻ nào động tới hắn
Vì để an ủi Tiểu Thất Đạo, An Tranh vẫn đánh một quyền. Với thực lực bây giờ của hắn, đánh gãy một cọc gỗ 10cm đã là cực hạn. Nhưng Tiểu Thất Đạo nhìn thấy xong, lại vui vẻ vỗ tay, giống như trong mắt cậu bé, An Tranh ca ca là người lợi hại nhất thế gian. Khúc Lưu Nhi cẩn thận nhìn An Tranh, chỉ sợ trong lòng An Tranh không dễ chịu. Nhưng An Tranh đã sớm quen, cho nên không cảm thấy gì. -Có chút kỳ quái.
Khúc Phong Tử tựa ở chỗ gác cổng, thuận tay dành lấy hồ lô của lão Hoắc uống một ngụm:
-Phì, sao lại là nước!
Lão Hoắc lườm hắn một cái:
-Ai bảo cứ hồ lô là phải đựng rượu?
Khúc Phong Tử trả lại hồ lô, cau mày:
-Mấy phương thuốc mà Tiểu Lưu Nhi xắc kia ta đã xem qua, đều không tồi. Ta không hiểu tu hành, cũng không biết luyện đan, nhưng biết một ít cơ bản về dược lý. Cùng một phương thuốc, cho Đỗ Sấu Sấu uống, hiệu quả rất tốt, cải thiện thể chất của hắn. Nhưng vì sao cho An Tranh uống, lại không có bất kỳ hiệu quả nào?
Lão Hoắc nhún vai:
-Ngay cả ngươi cũng không biết, ta làm sao biết được.
Khúc Phong Tử:
-Đừng giả vờ, ta biết lão là thế ngoại cao nhân.
Lão Hoắc bĩu môi:
-Ngươi bị mù rồi.
Khúc Phong Tử:
-Nói thật, ta rất thích tiểu tử An Tranh kia, chính trực, có đảm đương. Đáng tiếc dù lòng dạ của hắn cao, nhưng thể chất lại quá kém. Có những lúc ta rất cảm khái, thế giới này thật bất công. Vì sao những kẻ tâm địa bất chính lại có thể hưởng thụ đồ tốt, có tiền đồ tốt. Mà đứa trẻ tốt như An Tranh, chỉ có thể vô danh sống nốt quãng đời còn lại.
Lão Hoắc:
-Nếu ngươi mến hắn, vậy thì gả Tiểu Lưu Nhi cho hắn.
-Không được!
Khúc Phong Tử nghiêm túc nói:
-Tiểu Lưu Nhi có thể tu hành, hơn nữa là thiên tài, tương lại nhất định như phượng hoàng cất cánh. Mà An Tranh, thể chất của hắn kém như vậy, có khả năng vĩnh viễn sẽ không ngóc đầu lên nổi. Dù làm người có tốt hơn, thực lực không có thì làm được gì? Ta không thể ủy khuất đồ đệ của ta. Tiểu Lưu Nhi phải gả cho một lang quân như ý, là một anh hùng cái thế, hơn nữa giàu có tứ phương.
Lão Hoắc cười lạnh:
-Đó là hạnh phúc mà con bé muốn sao?
Khúc Phong Tử nói:
-Con bé thì biết gì là hạnh phúc. Tất cả phải do ta làm chủ.
Lão Hoắc nói:
-Nếu không phải thân thể của ta đã phế, ta đã đánh ngươi một trận.
Khúc Phong Tử:
-Ta biết lão coi thường ta, cảm thấy ta quá chú trọng vật chất. Nhưng nếu ta chỉ mơ mộng, thì lấy đâu ra tiền để sống? Ai cũng có thể mơ mộng, ai cũng muốn có giấc mộng đẹp, nhưng sau khi tỉnh mộng thì sao? Chẳng lẽ khiến Tiểu Lưu Nhi đi theo An Tranh uống gió tây bắc? Cho dù Tiểu Lưu Nhi không thèm để ý, nhưng An Tranh sẽ nghĩ như thế nào? Nếu một mực cần Tiểu Lưu Nhi chiếu cố hắn, thì hắn đâu còn lòng tự tôn?
Lão Hoắc trầm mặc, không biết phải nói gì.
Khúc Phong Tử thở dài:
-Cho nên, có những lúc, môn đăng hộ đối không phải do trưởng bối muốn, mà là thực tế tàn khốc bức bách. Nếu mơ mộng mà có thể thay đổi thế giới, thì ta muốn cả thế giới hòa bình, người người thân thuộc với nhau. Nhưng vô dụng thôi, thế giới vẫn như vậy, cường giả sống, kẻ yếu chết. Cho nên lão Hoắc à…Ai cũng từng có tuổi trẻ, lúc trẻ truy cầu tự do, tới già thì lại chán ghét loại người ấy, vì cái gì?
-Bởi vì già rồi, trải qua nhiều, mới phát hiện những hành vi mà mình từng chán ghét, hóa ra lại đúng…
Khúc Phong Tử thở dài, cũng không biết hắn từng trải qua những gì.
Diễn võ trường bên kia, An Tranh lớn tiếng nói:
-Vừa rồi mọi người đã biết cực hạn của mình, cho nên chúng ta có thể dự đoán được cực hạn của đối phương. Tiểu Thất Đạo là Thăng Túy tam phẩm, nếu như ta đánh giá không sai, tay Chu Mộc Sơn lần trước tới là một trong những đệ tử mạnh nhất của thư viện Huyễn Thế. Cực hạn của hắn, kỳ thực còn không bằng Tiểu Thất Đạo.
-Cảnh giới Thăng Túy, so đấu chính là sức mạnh và tốc độ. Về sức mạnh, chúng ta không bằng được đối phương, bởi vì cảnh giới chênh lệch. Nhưng chúng ta có thể rèn luyện tốc độ và phản ứng, chỉ cần đối phương không đánh trúng chúng ta, cho dù bọn họ có cảnh giới cao hơn thì sao chứ?
An Tranh nói:
-Ở cảnh giới Thăng Túy, không có thắng bại tuyệt đối. Tới Tu Di Cảnh, người tu hành có thể biến tu vị chi lực thành kình khí, đao khí, kiếm khí, quyền phong, chưởng phong…nhưng ở cảnh giới Thăng Túy, không cần lo lắng những cái này. Không phải ai cũng là thiên tài như Tiểu Thất Đạo. Cho nên từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người tạm thời buông tha tăng tiến tu vị, đổi thành rèn luyện tốc độ và phản ứng.
Khúc Lưu Nhi nói:
-Nhưng chỉ còn ba tháng nữa là tới trận so tài, kịp không?
An Tranh gật đầu:
-Kịp!
Hắn ngẩng đầu hỏi lão Hoắc:
-Chỉ cần không sử dụng tu vị chi lực khi tiến vào trong đó là an toàn?
Lão Hoắc gật đầu:
-Ừ!
An Tranh nói:
-Tốt rồi, hiện tại mọi người đi ngủ, từ nay về sau ban ngày chơi đùa, tới buổi ta dẫn mọi người tới một nơi tu hành.
Nghịch Thiên Ấn xác thực nguy hiểm, có khả năng dẫn tới thiên phạt. Nhưng An Tranh cẩn thận nghĩ, chỉ cần không tu luyện tu vị chi lực, chỉ rèn luyện cơ thể, vậy thì ông trời cảm ứng sao được? Hơn nữa nếu chỉ luyện thế, vậy thì thời gian bên trong Nghịch Thiên Ấn sẽ không thay đổi. Ba tháng, có thể biến thành ba mươi năm, ba trăm năm, ba nghìn năm. Chỉ cần đám người An Tranh muốn, có thể luyện tập tốc độ và phản ứng cơ thể tới mức tận cùng.
Đây chính là biện pháp mà An Tranh suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra, cũng là biện pháp duy nhất có thể chiến thắng thư viện Huyễn Thế.
-Đối phương mạnh, chúng ta bị đánh trúng một phát có lẽ sẽ thua.
An Tranh nói:
-Chúng ta yếu, có lẽ đánh trúng đối phương mười cái mới thắng.. Nhưng không sao, chúng ta chỉ cần không để đối phương đánh trúng chúng ta, mà chúng ta có thể tùy tiện đánh trúng đối phương. Nhớ kỹ, đừng quá tự tin. Ở cảnh giới Thăng Túy, tình huống bất ngờ có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Đỗ Sấu Sấu vung nắm đấm lên:
-Đánh bại bọn chúng!
Mấy ngày kế tiếp, biểu hiện của Thiên Khải Vũ Viện khiến người ngoài khó hiểu. Vốn mỗi ngày có thể chứng kiến đám nhóc kia hoặc tới phòng học, hoặc tới diễn võ trường tu hành. Nhưng từ hôm nay trở đi, đám nhóc chỉ chơi đùa ầm ĩ, tựa hồ không quan tâm tới trận so tài. Thay đổi như vậy, khiến cho người của thư viện Huyễn Thế nghi thần nghi quỷ.
-Cái gì vậy? Bọn nhóc đang nướng thịt sao?
Chân Tráng Bích đứng ở lầu ba của thư viện, buông thiên lý nhãn xuống:
-Cả ngày chơi đùa không tu hành, chẳng lẽ bọn chúng cảm thấy thắng chắc? Vô lý, đám nhóc kia có thiên phú bình thường, hơn nữa cũng không có tiên sinh dạy bảo, làm sao có thể vượt qua đệ tử của chúng ta trong thời gian ngắn được. Chẳng lẽ bọn chúng đã buông tha?
Viện trưởng thư viện Khâu Trường Thần từ phòng khác đi tới, để cánh tay trần. Hắn có dáng người to lớn hoàn mỹ, có thể khiến bất kỳ người nào ghen ghét. Một nữ tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ khoác một cái áo mỏng manh đang ỉ ôi trong ngực hắn, nụ cười nịnh nọt. Xuyên qua cái áo kia, có thể thấy rõ thân thể của nàng, nụ hoa nhô lên kiều diễm, vòng eo mảnh khảnh, cùng bụi cỏ đen tuyền phía dưới.
Sau khi tới thư viện Huyễn Thế, Khâu Trường Thần hoàn toàn phóng túng bản thân, thoạt nhìn đã không còn là phó tướng của Thiết Lưu Hỏa.
Hắn híp mắt nhìn vũ viện đối diện, sau đó cười cười:
-Phô trương thanh thế, không cần để ý. Tráng Bích à, chỉ là vài đứa nhóc mà thôi, quan tâm làm gì.
Nàng kia cười khách khách, yêu mị giống như hồ ly. Khâu Trường Thần luồn tay vào áo không ngừng vuốt ve bộ ngực của nàng. Nàng kia ưm nhẹ một tiếng, Khâu Trường Thần lập tức cười rộ lên, có chút đắc ý.
Chân Tráng Bích nói:
-Viện trưởng đại nhân có chỗ không biết, Cao Tam Đa đã mở cá cược rất lớn, huyên náo khiến cả thành đều biết. Nếu vạn nhất chúng ta thua trận, thì danh tiếng của thư viện liền hủy.
Khâu Trường Thần:
-Cao Tam Đa bất quá chỉ là một thương nhân, hắn biết lợi dụng tin tức để kiếm tiền. Nhưng hắn biết cái gì là đúng mực, chẳng lẽ hắn có thể vì mấy đứa nhóc của vũ viện mà đắc tội thư viện? Hắn không ngu như vậy. Cho nên hắn nhất định làm ra biểu hiện giả dối, khiến nhiều người tưởng rằng đám nhóc con trong vũ viện kia sẽ chiến thắng, cho nên hắn mới mở cá cược lớn như vậy. Nhưng hắn cũng biết, một khi người của vũ viện thắng, vậy thì thư viện và sòng bạc sẽ nảy sinh mâu thuẫn lớn khó mà hòa giải được.
Chân Tráng Bích:
-Vẫn là viện trưởng đại nhân nhìn thấu triệt, ta kém xa ngài.
Lúc nói lời này, hắn không tự chủ được nhìn về phía bộ ngực nàng kia.
-Ngươi thích?
Khâu Trường Thần cười cười, đẩy nàng kia cho Chân Tráng Bích:
-Tặng cho ngươi.
Chân Tráng Bích sợ hãi:
-Không dám, không dám.
Khâu Trường Thần:
-Có gì mà không dám, một nữ nhân mà thôi. Ngươi phải nhớ, tình nghĩa huynh đệ nặng hơn bất kỳ thứ gì. Ngươi thích thì cứ lấy, chớ có để ý.
Chân Tráng Bích:
-Vậy thì…từ chối liền bất kính.
Khâu Trường Thần cười ha hả:
-Đi thôi, đi thôi.
Đợi cho Chân Tráng Bích kéo nàng kia rời đi, sắc mặt của Khâu Trường Thần liền trở nên lạnh lẽo:
-Lại dám thực sự mang đi…
Phía sau thư viện, Trần Châu đứng ở ven đường ngẩn người nhìn một đóa hoa dại. Đợi nghe thấy tiếng bước chân vang lên, hắn mới hồi phục tinh thần, sau đó nhìn mấy đệ tử thư viện đi tới:
-Trong các ngươi, ai là Chu Mộc Sơn?
Chu Mộc Sơn nhíu mày:
-Chính là ta, ngươi là kẻ mới tới?
Trần Châu gật đầu:
-Ta nghe nói, ngươi là một trong số nhân tuyển của thư viện sẽ tham gia so tài?
Chu Mộc Sơn dựng lông mi:
-Thì sao, ngươi muốn khiêu chiến ta?
Trần Châu nói:
-Không phải.
Chu Mộc Sơn cười rộ lên:
-Do ngươi có chỗ dựa, cho nên ta không chấp nhặt với ngươi. Nếu đổi là người khác, ta đã đánh tàn phế rồi. Nhưng ta cho ngươi biết, chớ có kɧıêυ ҡɧí©ɧ địa vị của ta. Ở thư viện Huyễn Thế này, mọi thứ do ta định đoạt. Coi như ngươi tự hiểu lấy mình, không dám khiêu chiến.
Trần Châu lắc đầu:
-Không phải, ta không muốn khiêu chiến ngươi, là vì ngươi không phải đối thủ của ta, không đáng cho ta ra tay.
Chu Mộc Sơn lập tức biến sắc:
-Ngươi coi thường ta?
Trần Châu nói:
-Không phải xem thường hay không, mà là trình độ của ngươi không đáng để ta chú ý. Nhưng nếu ngươi đại diện cho thư viện so tài với đám người kia, vậy thì nó liền liên quan tới ta. Ngươi nhớ kỹ, ngươi có thể đấu với bất kỳ ai, duy nhất không thể đấu với kẻ gọi là An Tranh. Hắn là của ta, bất kỳ ai cũng không được động vào.
Chu Mộc Sơn giận quá hóa cười:
-Đồ nhãi ranh, đừng tưởng rằng có người chống lưng liền ăn nói bừa bãi. Có khả năng là gia đình ngươi đã sụp đổ, nên ngươi mới chạy tới đây tị nạn, có gì mà vênh váo. Lão tử đánh nhau với ai là chuyện của lão tử, liên quan gì tới ngươi?
Trần Châu tiến về phía trước, Chu Mộc Sơn còn chưa kịp phản ứng, bả vai của Trần Châu đã đυ.ng vào ngực hắn. Chu Mộc Sơn cao hơn hắn cả một cái đầu nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì. Dưới cú va chạm, Chu Mộc Sơn bay đi mười mét, sau đó ngã bịch xuống đất bất động, cũng không biết gãy bao nhiêu cái xương sườn.
-Ngươi không nghe ta, ta đành phải phế bỏ ngươi, đổi sang một người khác nghe lời hơn. Các ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau, ở thư viện Huyễn Thế này, lời của ta là mệnh lệnh. Ai không phục thì tới tìm ta, tới một người, ta liền phế một người.
Trần Châu xoay người, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.