Đại Nghịch Chi Môn

Chương 31

Chương 31: Người và chim
Phản ứng đầu tiên của An Tranh là hỏng rồi, không ngờ chỗ này còn có một con Lân Dực Điêu con. Nhưng hắn lập tức phát hiện, có lẽ mình nhìn lầm. Nếu là vật sống, không có chuyện mình đi lên mà không cảm giác được gì. Có những lúc, bản thân An Tranh cũng thấy kỳ quái, thực lực hiện tại của hắn khá yếu, nhưng vì từng có thực lực cường đại, cho nên hắn làm việc gì cũng trực tiếp, khiến hắn thường xuyên không suy tính nhiều.

Nói một cách khác chính là gan lớn. Mọi người thường nói tài cao gan lớn, mà An Tranh hiện tại tài không cao, nhưng gan lại khá lớn.

Dựa theo ánh trắng An Tranh cẩn thận nhìn, quả nhiên không phải là vật sống, mà là một thi thể. Nói chính xác hơn là một thi thể không hoàn chỉnh. Xương của thi thể phát ra ánh sáng trong suốt như ngọc. An Tranh biết đạt tới một tu vị nhất định mới xảy ra hiện tượng này. Đầu lâu còn đủ, nửa người trên còn đủ, nhưng nửa người dưới đã không còn.

Hai tia sáng màu xanh âm u là phát ra từ hốc mắt.

-Cường giả Tiểu Thiên Cảnh?

An Tranh có chút kinh ngạc, thực sự không rõ vì sao trong ổ của Lân Dực Điêu lại có thi thể của một người tu hành Tiểu Thiên Cảnh. Tới Tiểu Thiên Cảnh, cơ hồ có thể hoành hành thiên hạ. Mà Lân Dực Điêu bất quá chỉ là ma thú cấp trung, cường giả Tiểu Thiên Cảnh chỉ cần nháy mắt một cái là đủ khiến cho Lân Dực Điêu tan thành mây khói. Cho nên người này tuyệt đối không phải do Lân Dực Điêu gϊếŧ chết, hơn nửa là Lân Dực Điêu tìm thấy thi thể của cường giả này, liền mang về gặm thịt.

Đối với ma thú mà nói, ăn thịt của người tu hành cũng có thể tăng lên lực lượng. Mà thi thể của cường giả Tiểu Thiên Cảnh, đối với Lân Dực Điêu mà nói, giống như nhân loại uống đan dược tử phẩm vậy. Nhưng dù sao thực lực của Lân Dực Điêu không cao, nó có thể ăn phần thịt, nhưng không thể ăn được phần xương. Xương cốt của cường giả Tiểu Thiên Cảnh đã hóa ngọc, đừng nói là Lân Dực Điêu, cho dù là ma thú cấp cao cũng không thể tiêu hóa dễ dàng.

An Tranh thầm nghĩ, khó trách khí tức của con Lân Dực Điêu này lại quỷ dị như vậy, hóa ra là do hấp thu máu thịt của cường giả Tiểu Thiên Cảnh.

Hắn tính toán ngày mai trước khi đi mang theo cả xương cốt của người này, tìm một chỗ chôn. Dù sao từng là người tu hành quát tháo phong vân, rơi vào kết quả như vậy cũng thật đáng thương. An Tranh ngồi xuống nghỉ ngơi, phát hiện có ánh sáng yếu ớt phát ra bên dưới bộ xương. Lúc đầu hắn vốn tưởng rằng là do bộ xương phát sáng, nhưng nhìn kỹ mới cảm thấy không giống ánh sáng từ xương.

An Tranh bò tới lật bộ xương lên, phía dưới có một thứ đồ vật. Lúc nhìn thấy đồ vật này, An Tranh liền biến sắc.

Đây là…Hồng Loan Trâm!

Không ai quen thuộc thứ này hơn hắn, cho nên hắn nổi giận.

Hồng Loan Trâm là thứ từng thuộc về An Tranh, là lúc trước cung chủ Hứa Mi của Thiên Hạo Cung ở núi Vân Sơn tặng hắn làm vật đính ước. Hồng Loan Trâm là pháp bảo thϊếp thân của Hứa Mi, nhưng thực ra là một cây trâm gài tóc của nàng. Hứa Mi có thiên phú kinh người, trâm gài tóc này nàng một mực đeo trên đầu từ bé, nhận ảnh hưởng từ tu vị của Hứa Mi, nó tiến hóa thành pháp bảo. Về sau Hứa Mi dùng tu vị chi lực của mình bồi bổ Hồng Loan Trâm, khiến nó từ một vật phàm trở thành trân bảo tử phẩm.

Đối với An Tranh mà nói, điều quan trọng của trâm cài tóc này không phải uy lực của nó, mà là ý nghĩa của nó. Ai cũng biết Thiên Hạo Cung và Minh Pháp Tư chung một nhịp thở, chỉ cần Minh Pháp Tư có việc, Thiên Hạo Cung đều sẽ toàn lực trợ giúp. Mà bất kể là ai, chỉ cần cầm cây trâm cài này tới gặp Hứa Mi, nàng nhất định tin tưởng hắn là bằng hữu của An Tranh…

An Tranh đổ mồ hôi lạnh sau lưng, những kẻ ám toán mình kia hẳn là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Bọn chúng dự định cầm Hồng Loan Trâm này tới gặp Hứa Mi, sau đó nhân cơ hội gϊếŧ nàng.

Cho nên người chết này, là một trong những kẻ từng phục kích An Tranh.

An Tranh nắm chặt Hồng Loan Trâm, thật lâu không thể bình tĩnh được.

Người này chết ở sâu trong Thương Man Sơn, hẳn là vì nội chiến. Trên người An Tranh mang theo không ít bảo vật, cho dù là cường giả Tiểu Thiên Cảnh cũng phải động tâm. An Tranh nhớ lúc ấy có hơn mười cao thủ Đại Mãn Cảnh liên thủ ra tay với mình, còn có ba cường giả Tiểu Thiên Cảnh, người này hẳn là một trong số đó. An Tranh lục lọi phía dưới một lúc, ngoại trừ Hồng Loan Trâm ra, không phát hiện thứ khác.

-Mang ngươi trở về.

An Tranh lạnh lùng lẩm bẩm:

-Chắc hẳn các ngươi muốn đoạt đồ đạc của ta nên mới đồng ý trợ giúp. Lúc ấy tuy thân thể của ta đã hủy hoại, nhưng đã khiến phần lớn các ngươi bị thương. Ngươi hẳn là kẻ đã chém đứt eo của ta. Chỉ là một cường giả như ngươi, ta lại không biết thân phận gì.

An Tranh cầm bộ xương lên cẩn thận quan sát, phát hiện đầu lâu của người này khác với người thường. Phần trán có một cái khe, không phải là vết thương, mà là trời sinh. Nói một cách khác, người này sinh ra đã có ba mắt.

-Hóa ra là người của Dương gia.

An Tranh giải khai một bí mật trong lòng. Lúc trước đám người vây công hắn đều che mặt. Người này không dám lộ mặt ra, là vì người của Dương gia quá đặc biệt.

An Tranh ấn một cái vào Hồng Loan Trâm, cơ quan trong Hồng Loan Trâm được mở, xuất hiện một không gian nhỏ. Hắn bỏ bộ xương vào, tự nhủ:

-Thể chất của Đỗ Sấu Sấu quá kém, cho dù khắc khổ tu hành, nửa năm sau muốn thắng Chu Mộc Sơn cũng khó như lên trời. Xương cốt của cường giả Tiểu Thiên Cảnh này, một khi luyện hóa thành đan dược, có thể khiến thể chất của Đỗ Sấu Sấu thay đổi. Chỉ có điều không có lò đan để luyện hóa cốt ngọc.

Đây là thu hoạch ngoài ý muốn. Đợi lửa giận trong lòng tiêu tan, An Tranh cảm thấy có chút may mắn. Nếu không phải người cầm Hồng Loan Trâm đã chết, thì Hứa Mi có khả năng gặp nguy hiểm. Nghỉ ngơi một lát, An Tranh gỡ cái túi mà hắn mang theo, bỏ vài thứ trong ổ Lân Dực Điêu vào đó, sau đó bỏ cả cái túi vào trong không gian của Hồng Loan Trâm.

Một đêm này An Tranh không dám ngủ, đợi khi trời hơi sáng, hắn liền từ cái ổ lớn trèo xuống.

Nhưng đang trèo tới nửa đường, An Tranh đột nhiên tỉnh ngộ, vì sao mình lại ngốc như vậy.

Phàm là ma thú, thường chọn những nơi có bảo vật để xây ổ. Càng là ma thú đẳng cấp cao, càng tìm chỗ có thiên tài địa bảo để nghỉ ngơi. Lân Dực Điêu này là bá chủ trong vòng nghìn dặm, hắn chọn vách đá này làm ổ hẳn là có nguyên do của nó. An Tranh suy đoán, trong vòng trăm mét xung quanh cái ổ hẳn là có chí bảo. Hắn vừa định bế mèo con ra để mèo con tìm kiếm, liền thấy một bóng đen từ xa xa bay tới.

Nguy rồi!

An Tranh thầm kêu một tiếng, không ngờ rằng Lân Dực Điêu trở về nhanh như vậy. Với tu vị hiện tại của An Tranh, dù một nghìn hắn cộng lại cũng không phải đối thủ của Lân Dực Điêu. Đừng nói một nghìn người, dù là một vạn người cũng không thể. Dưới tình thế cấp bách, An Tranh đành phải mở không gian trong Hồng Loan Trâm ra, lấy một ít phân của Lân Dực Điêu mà hắn vừa bỏ vào đó bôi khắp người mình.

An Tranh lấy ít phân của Lân Dực Điêu vốn là để tự bảo vệ mình. Lân Dực Điêu là bá chủ của khu rừng, dã thú và ma thú khá không dám tới gần. Cho nên An Tranh tính toán mang theo một ít phân và nướ© ŧıểυ của Lân Dực Điêu, để khi nghỉ ngơi bôi xung quanh, đám ma thú dã thú khác sẽ lảng tránh, Ai ngờ Lân Dực Điêu lại trở về nhanh như vậy, An Tranh đành phải khiến mình và mèo con chịu khổ chút.

Hắn bôi phân và nướ© ŧıểυ vào người mình và mèo con, trên vách đá chỉ có một khe hở đủ cho đứa trẻ con chui vào. May mà An Tranh khá gầy gò, cho nên vừa đủ chui vào đó.

Hắn mới chui vào một lát, Lân Dực Điêu đã mang theo gió lớn trở lại. Không nằm ngoài dự tính của An Tranh, Lân Dực Điêu trở lại không lâu liền nổi điên. Nó vung đôi cánh cực lớn bay lên lần nữa, phát ra tiếng kêu giận dữ tới bốn phía. Thanh âm của nó truyền đi rất xa, khiến cho núi rừng bạo động. Bá chủ ngàn dặm nổi điên, đám ma thú dã thú yếu ớt sao có thể không sợ được.

Mất đi bảo bối, Lân Dực Điêu bắt đầu bay xung quanh, không ngừng kêu lớn. Mỗi một lần đôi cánh dài tới bảy, tám chục mét của nó vung lên, đều tạo ra lốc xoáy. An Tranh chui vào hang đá, nhưng càng chui vào trong càng nhỏ, cuối cùng hắn không chui lọt.

Từ trong nhìn ra ngoài, có thể thấy thân hình cực lớn của Lân Dực Điêu bay tới bay lui. Sau một lát Lân Dực Điêu bay về hướng xa xa, An Tranh thở phào một tiếng, tự nhủ, may mà mình mang theo ít phân và nướ© ŧıểυ…

Hắn tựa vào vách hang nghỉ ngơi, phát hiện Lân Dực Điêu bay một lúc rồi dừng ở trên không trung, sau đó đôi cánh chấn động, những cái lông cứng như kim cương bắn xuống dày đặc như mưa. Mảnh rừng này liền gặp tai họa, cũng không biết có bao nhiêu cây cối bị hủy, dã thú bị gϊếŧ. Lân Dực Điêu không biết là ai trộm đi bảo vật của nó, cho nên nó bắt đầu gϊếŧ chóc.

Vài phút trôi qua, mảnh rừng trở thành một đống hỗn độn. Phía dưới truyền tới tiếng tru thê lương, không biết là dã thú nào bị Lân Dực Điêu nổi giận gϊếŧ. An Tranh thầm nói một tiếng, xin lỗi vì hại ngươi.

Lân Dực Điêu bay quanh chỗ đó một lát, bỗng nhiên bay trở về. An Tranh vốn định nghỉ ngơi tại chỗ, đột nhiên cảm thấy gió mạnh thổi tới và mùi thối nồng nặc. Hắn theo khe đá nhìn ra ngoài, liền thấy một con mắt mở lớn của Lân Dực Điêu. Cũng không biết Lân Dực Điêu làm sao phát hiện ra An Tranh, lúc nó chứng kiến nhân loại nhỏ bé kia, nó liền nổi giận.

Nó không ngừng dùng cái mỏ cứng như kim cương đập xuống vách núi, đá vụn rơi lả tả. An Tranh chui sâu vào trong hơn mười mét, mắt thấy cái hang sắp bị Lân Dực Điêu phá vỡ.

An Tranh lấy Hồng Loan Trâm ra, dùng nó cắt đá mở rộng hang động. Hồng Loan Trâm là chí bảo tử phẩm, nhưng với tu vị bây giờ của An Tranh, căn bản không sử dụng được. Hắn chỉ có thể dùng Hồng Loan Trâm như cái xẻng. May mà Hồng Loan Trâm vô cùng sắc bén, dù nhỏ, nhưng cắt đá như cắt đậu hủ. An Tranh đào sâu vào trong hang, ở bên ngoài Lân Dực Điêu không ngừng phá hang, cả ngọn núi như rung chuyển.

An Tranh lợi dụng sự sắc bén của Hồng Loan Trâm đào sâu vào được sáu, bảy mét, đột nhiên dưới chân hư không, cả người rơi thẳng tắp xuống. Không gian bên trong đột nhiên lớn, An Tranh thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lân Dực Điêu, cho nên mới không để ý mà rơi xuống. Ở giữa không trung, hắn dùng Hồng Loan Trâm cắm vào vách đá, khiến thế rơi của hắn chậm lại. Sau đó An Tranh đạp hai chân vào vách đá, như vậy mới dừng lại được thế rơi.

Hắn phát hiện hang động tới chỗ này trở nên rộng rãi, đủ cho một người thoải mái đi về phía trước. Hơn nữa hai bên hang động bóng loáng, giống như có người vót ra vậy.

Lân Dực Điêu bên ngoài vẫn đang nổi giận, An Tranh không dám dừng lại, đành phải dùng hai tay hai chân di chuyển về phía trước. Lại đi được vài chục mét, An Tranh thấy một con đường treo ở vách hang. Con đường này đã bị hư hỏng, không biết xây dựng từ lúc nào, thoạt nhìn có lịch sử mấy trăm năm. Tuy nhiên con đường này xây theo thế núi, chứ không dùng gạch đá xây, cho nên không lo sụp xuống. Chỉ là con đường đã bị hỏng, nhiều chỗ đứt quãng.

An Tranh không có lựa chọn nào khác, đành phải nhảy lên con đường, dán vào vách hang tiến lên phía trước. Ở bên ngoài, Lân Dực Điêu đã đào sâu mấy chục mét, không biết tới lúc nào nó sẽ xuyên thủng ngọn núi này.

An Tranh theo con đường cẩn thận đi vào bên trong, đi được chừng hai dặm bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Ở trên vách hang, hắn thấy một bích họa đã loang lổ.

(Bích họa: Tranh vẽ trên tường)