Người phụ nữ dứt khoát thanh toán tiền, rồi xách theo túi đồ đi ra xe trước cửa tiệm. Khi cốp xe mở ra, Khương Tư lập tức nhìn thấy bên trong có một cái xẻng sắt.
Lớp nilon bọc ngoài còn chưa bóc, trông có vẻ là vừa mua không lâu.
“Cô chuẩn bị đầy đủ ghê nhỉ.” Khương Tư lặng thinh.
“Nếu không giải quyết chuyện này, tôi căn bản không ngủ nổi. Hơn nữa đến giờ tôi vẫn chưa dám nói với mẹ tôi.” Người phụ nữ thở dài, đợi Khương Tư khóa cửa tiệm xong thì ngồi vào ghế phụ.
“Tôi là người hiền lành nhất trong nhà đấy.”
Sau khi trút được tâm sự, cô nói chuyện cũng nhiều hơn, liên tục hỏi Khương Tư xem còn điều gì cần chú ý không.
Khương Tư trả lời có chừng mực, có đôi khi chỉ ậm ừ cho qua. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng dần thay đổi từ những tòa cao ốc của thành phố sang những cánh đồng trải dài. Trên con đường phía trước, những cánh đồng xanh mướt cứ thế nối tiếp nhau kéo dài đến tận chân trời.
Quê nhà của La Nghiên là một huyện nhỏ dưới quyền quản lý của Dung Thành, chạy xe khoảng một giờ là đến nơi.
Trong suốt quãng đường, Khương Tư chợp mắt một lát, lúc này tinh thần cũng khá hơn nhiều. Vừa xuống xe, cậu nheo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những cánh đồng lúa xanh ngút ngàn.
Hiện nay, không ít vùng nông thôn vẫn còn giữ tục thổ táng. Địa hình Dung Thành vốn là đồng bằng, nhiều người vì tiện lợi mà chôn cất người thân ngay trên đất ruộng, gọi là “lấy đất che chở con cháu”.
Cậu đứng bên bờ ruộng, nhìn về phía trước, cách đó không xa có một cây hoè cổ thụ cao lớn. Dưới tán cây có hai gò đất nhô lên, là hai ngôi mộ.
Ngôi mộ cao hơn còn đặt một vòng hoa chưa cháy hết, từng dải hoa trắng nổi bật trên nền đất nâu sậm.
Một ngôi mộ mới to đùng chặn ngay sát bên cạnh ngôi mộ cũ, khiến nó trông chẳng khác gì mặt đất bằng phẳng.
“Chính là chỗ đó.” La Nghiên vừa nói, vừa vác cái xẻng lên định lao đến đào mộ.
Mí mắt Khương Tư giật mạnh, lập tức cản cô lại: “Chúng ta đã bàn rồi mà, trước tiên đốt đồ cúng đã, đừng vội, vẫn còn sớm.”
Nhìn thấy ngôi mộ mới, La Nghiên lại thấy tức giận, nhưng nghe Khương Tư nói xong, dù giận đến đâu cô cũng chỉ có thể nén lại. Cô hậm hực đâm mạnh lưỡi xẻng vào đất, rồi quay đầu nhìn Khương Tư: “Vậy ông chủ làm trước đi, tôi đợi.”
Khương Tư nhìn nhìn cánh tay cô, bắp tay săn chắc, rồi lại nhìn lại chính mình - một người vì thức đêm chạy deadline quanh năm mà sức khỏe đã sắp thành đồ bỏ.
“...”