Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

Chương 25

Chương 25: Lại thêm người xuyên đến
Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn, các giống đực thú nhân tụ tập cùng một chỗ thương lượng làm thế nào để đối kháng liệt xỉ bạo long, giống cái trưởng thành thì bắt đầu chiếu cố nhóm giống cái mới đến cùng các tiểu thú nhân.

Vì thế huấn luyện của Bạch Hạo bất đắc dĩ tạm thời đình chỉ, theo Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á chạy tới chạy lui, lấy da thú làm quần áo hoặc là nấu thức ăn, chuẩn bị dược thảo, vội vàng đến trưa, cảm thấy quá nhàm chán, liền chạy đến nghe bọn Lôi Thiết Nhĩ, làm công tác thúc đẩy đại hội.

Ý tưởng của các thú nhân rất đơn giản, chính là dự trữ thức ăn đảm bảo đầy đủ đợi liệt xỉ bạo long đến cửa, sau đó đánh một hồi đuổi đi. Bạch Hạo nghe qua rất muốn cười, loại phương pháp ngu ngốc này chỉ có người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển mới có thể nghĩ ra. Bất quá hoàn hảo, cuối cùng Lôi Thiết Nhĩ đề nghị dùng đá đắp lũy xung quanh bộ lạc, ít nhất cũng có thể ngăn cản. Hơn nữa, bởi vì phần lớn những thú nhân đến tìm nơi nương tựa đều không có cánh, không thể tác chiến trên không, cho nên ở bên trong tường đá công kích liệt xỉ bạo long bên ngoài tới là tối thích hợp.

“Làm cạm bẫy đi.” Bạch Hạo đứng ở bên cạnh đề nghị:“Cạm bẫy, rất đơn giản.”

Thú nhân không biết thứ gì gọi là cạm bẫy, đối với bọn họ mà nói, sức mạnh cùng tốc độ thống trị tất cả.

Lôi Thiết Nhĩ nhu nhu tóc bạn lữ không công khai của mình: “Ngươi sao không ở chỗ bọn Tây Lợi Á?”

“Vô nghĩa, hôm nay cũng không có huấn luyện, bọn họ đều bận.” Bạch Hạo nghiêng người tránh né ma trảo của Lôi Thiết Nhĩ: “Có lẽ ta có thể cho các ngươi một ít ý kiến.”

“Ngươi nói cạm bẫy là ý gì?” Thủ lĩnh đối phương tựa hồ đối với giống cái tham dự vào bàn bạc của giống đực cảm thấy thực hứng thú, ở trong khái niệm của y, giống cái rất không thích tham gia bàn luận cùng giống đực, bọn họ thích tham gia thảo luận trái cây nào làm mứt ăn ngon nhất.

Bạch Hạo ngồi xuống làm mẫu: “Liệt xỉ bạo long cũng không cao, không đến một thước đi? Như vậy liền đào rất nhiều hố sâu hơn một thước……” Hắn dùng tiểu mộc côn đào cái lỗ nhỏ trên mặt đất, sau đó bẻ ngắn khúc côn, cắm vào trong hố:“Ở trong hố có thể cắm một ít vật bén nhọn, rồi trên mặt hố rải cỏ để ngụy trang một chút…… Ân, nhớ rõ đừng để bản thân rơi vào đấy là được, như vậy khi liệt xỉ bạo long đến, sẽ rơi vào cạm bẫy, cho dù không chết, cũng có thể bị thương hoảng sợ.”

“A, là biện pháp ngày ấy ngươi dùng để bắt cứ xỉ long sao?” Lôi Thiết Nhĩ cũng ngồi xuống, nhìn cái hố cắm tiểu mộc côn, y không rõ thứ này đến tột cùng là có thể bắt lấy con mồi như thế nào.

“Đương nhiên không phải.” Bạch Hạo mắt trợn trắng: “Phương pháp kia chỉ có thể sử dụng ở nơi có nhiều cây cối, đây là phương pháp dùng trên thảo nguyên.”

“Ngươi từng bắt được cứ xỉ long?” Đối phương lại có một thú nhân tò mò nhìn qua đây:“Một mình?”

Bạch Hạo muốn nói ta còn bắt được bốn con đâu, sau lại cảm thấy loại sự tình này khoe ra không tốt lắm, dù sao bản thân là “giống cái”, vẫn là điệu thấp có vẻ tốt hơn, vạn nhất lại trêu chọc vào phiền toái không cần thiết sẽ không có ý tứ, vì thế gật gật đầu, liền lập tức dời đề tài:“Trừ bỏ cạm bẫy, còn có thể tìm một vài phương pháp khác dựa trên nhược điểm của liệt xỉ bạo long, kia nó có nhược điểm gì không?”

Hắn vừa mới dứt lời, thú nhân kia lại hỏi:“Ngươi dùng biện pháp gì bắt được cứ xỉ long? Ách, là ta hỏi, bạn lữ của ngươi không đi cùng sao?”

Bạch Hạo cảm thấy sự tình không quá tốt, liền đứng lên vỗ vỗ tay: “Ta không có bạn lữ, kia cái gì, ta đi trước xem Tây Lợi Á đang làm gì.” Nói xong xoay người muốn đi.

Ai ngờ thú nhân kia lại một phen túm trụ cánh tay Bạch Hạo: “Ngươi không có bạn lữ? Vậy làm bạn lữ của ta thế nào?”

Bạch Hạo hỏng mất, thú nhân nơi này sao tất cả đều muốn tìm bất mãn a??? Vẫn là bản thân lớn lên một bộ triêm hoa nhạ thảo (hái hoa ngắt cỏ)? Hắn vừa muốn từ chối thú nhân kia, Lôi Thiết Nhĩ liền xuất thủ. Y một quyền đem thú nhân kia thối lui một bước, đồng thời bắt lấy Bạch Hạo kéo hắn tránh ở phía sau mình.

“Khải Nhĩ, không cần xúc động.” Thủ lĩnh đối phương vội vàng quát bảo thú nhân muốn biến thân ngưng lại, sau đó đối Lôi Thiết Nhĩ ngượng ngùng nở nụ cười một chút: “Hắn còn trẻ, ngượng ngùng.”

Lôi Thiết Nhĩ hắc nghiêm mặt, trừng mắt nhìn thú nhân gọi Khải Nhĩ kia: “Phiền ngươi đối đãi giống cái ôn hòa một chút, còn nữa, cho dù có một vài giống cái chưa có bạn lữ, nhưng cũng không biểu thị không có người yêu!” Nói xong, còn nghiêng đầu đối với Bạch Hạo chứng thực:“Đúng không, Hạo Hạo?”

Khóe miệng Bạch Hạo giật giật, bản năng hắn muốn phản bác Lôi Thiết Nhĩ, nhưng mà phía sau không thể không cho y một cái thang để xuống, nếu không sẽ càng loạn, vì thế bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ phải làm thế nào uyển chuyển cự tuyệt cả hai vị này.

Ngay lúc này, Tây Lợi Á hổn hển chạy tới:“Bạch Hạo, Bạch Hạo, ai nha sao ngươi lại ở trong này? Mau cùng ta lại đây, ta nói cho ngươi, kháo, ta thấy một người thân nữa a!”

Tây Lợi Á, ta chưa từng thích ngươi như bây giờ! ! !

Bạch Hạo cơ hồ vui đến nhảy lên, hắn quay sang cho Lôi Thiết Nhĩ một khuôn mặt tươi cười:“Ta có việc, đi trước .” Nói xong liền về chạy về phía Tây Lợi Á.

Lôi Thiết Nhĩ đối với Khải Nhĩ nhún nhún vai:“Ai, hắn thẹn thùng đâu, ngươi cũng biết, giống cái thôi, luôn rất không được tự nhiên.”

Khải Nhĩ âm trầm hừ một tiếng: “Chỉ cần chưa kết thành bạn lữ, bất luận kẻ nào cũng đều có cơ hội.”

Lôi Thiết Nhĩ tươi cười sáng lạn: “Ta mỏi mắt mong chờ.” Nội tâm lại luống cuống giống như gặp phải bão cấp mười tám: Ngươi cái tiểu thí hài a, muốn theo ta cướp người? Cũng không nhìn coi lông mao bản thân dài được bao nhiêu! ! Nếu không có thủ lĩnh của ngươi ngăn chặn, lão tử đã sớm đem ngươi xé nát ném vào đại thảo nguyên uy liệt xỉ bạo long đi !

Tây Lợi Á túm Bạch Hạo kéo đến một nơi, biểu tình trên mặt dùng hưng phấn cũng không đủ để diễn đạt, bộ dáng mi phi sắc vũ

(mặt mày hớn hở)kia, thật giống như là kẻ mê tiền nhìn thấy kim sơn

(núi vàng): “Ta nói cho ngươi a,…… Bọn họ có một giống cái, cư nhiên cũng là xuyên đến, giống như ngươi, cả thân thể cùng xuyên đến ….. Sưu…… Ai, trước không nói cái này, chủ yếu là, giống cái kia hắn…… Mang thai ! ! ha ha ha, kích động đi, hưng phấn đi? Nguyên lai các ngươi ở trong này ngốc thời gian dài cũng có thể mang thai a. Không biết là hảo sơn hảo thủy dưỡng dục nhân đi, hay là tiểu nòng nọc

(cái mà ai cũng biết đấy là gì)

của giống đực nơi đây bưu hãn đâu, tóm lại, tên kia còn chưa biết nói tiếng nơi này, bị người ta lừa gạt đến hồ đồ, tóm lại, nhìn thấy ta như thấy thân nhân, ha ha ha.”

Nội tâm Bạch Hạo vô cùng khϊếp sợ, tuy rằng có thể nhìn thấy một đồng hữu, làm cho hắn không cảm thấy quá cô đơn, nhưng mà bạn hữu này cư nhiên mang thai, điều này hắn không thể tiếp nhận rồi:“Ngươi xác định người kia là nam nhân?”

“Sát, ta lại không ngốc, nam nữ còn không phân biệt rõ ràng sao?” Tây Lợi Á hoa chân múa tay vui sướиɠ:“Thời điểm ta nấu nước cho hắn tắm đã thấy rồi, hắn có kê kê! Bất quá vừa thấy thì biết là một đồng tử

(thiếu niên,trai tân), còn không thông suốt đã bị cái kẻ tên Kiệt Sâm kia ăn sạch, ha ha, thực ngu ngốc.”

Bạch Hạo áp chế khϊếp sợ của bản thân, liếc mắt nhìn Tây Lợi Á: “Tái ngu ngốc cũng không ngu ngốc hơn ngươi đi? Hài tử đều đã sinh, còn muốn hoài thai lần nữa.”

Tây Lợi Á khoát tay không cho là đúng:“Ta đây là bởi vì yêu, không giống cái kẻ ngu ngốc kia, hắn ngay cả ngôn ngữ nơi này còn nghe không hiểu, xem ra là hoàn toàn vì sợ hãi giống đực tên Kiệt Sâm kia, ….. Tóm lại, ngươi thấy hắn sẽ biết, ân…… Hì hì……” Hắn vòng vo đảo mắt châu, nhìn qua thần bí hề hề .

“Nói chuyện đừng nói nửa vời a, cẩn thận sinh hài tử không kê kê!” Bạch Hạo ghét nhất bị người khác nói nói một nửa giấu một nửa, này không phải làm mất hứng thú của người ta sao.

“Ngươi cút đi!” Tây Lợi Á đạp qua một cước, Bạch Hạo nghiêng người né đi: “Dù sao ta cũng không nói cho ngươi, để ngươi kinh hỉ, đến rồi biết.”

Này quả nhiên là kinh hỉ, Bạch Hạo ngồi ở trên da thú, nhìn nam nhân đang mang thai kia một ngụm lại một ngụm tiểu sinh, tại hạ, huynh đài, chính là bất tài…… Hắn liền cảm thấy thế giới này thật hỗn loạn không chân thật.

“Ngươi nói ngươi là người nơi nào?” Bạch Hạo khí định thần nhàn, đem khoai nướng trên đống lửa giở đi giở lại.

“Tiểu sinh là con dân đại Tống, bất quá trên đường vào kinh đi thi gặp tặc nhân, hoảng hốt đi loạn bất hạnh rơi xuống khe núi, cũng không ngờ lại đến nơi này…..” Nam nhân kia liên miên cằn nhằn:“Tiểu sinh bị dị dân bên này …, vốn định chết đi, ai ngờ cư nhiên trong bụng có hài tử……”

Ta sát, nơi này đến tột cùng là có gì tốt, mới làm cho người ta từng người từng người xuyên đến đây! Bạch Hạo đè trán, nghe người này nói chuyện thật toan, thật sự khó chịu, trách không được biểu tình Tây Lợi Á rối rắm thành như vậy:“Sao bọn họ lại tìm thấy được ngươi? Đến nơi này chỉ có một mình thôi?”

“Chính là bất tài, rơi trên người da^ʍ thú kia, cho nên có thể thoát được kiếp này….. Tại hạ là độc thân tới đây, không biết huynh đài có huynh đệ tỷ muội hay không?” Nam nhân kia hai mắt mang theo bộ dáng chờ đợi, mắt phượng hơi hơi nhếch lên, cư nhiên tràn ra phong tình vạn chủng.

Sát, đây là cái tai họa! May mắn sớm bị người thu nhận. Bạch Hạo oán thầm: “Ân, ta còn dẫn theo đến đây một tiểu hài tử, cũng xem như đệ đệ của ta đi.”

“Thật tốt, tiểu sinh lại có thể có huynh đệ.” Nam nhân lấy cái que nhỏ trong tay trạc trạc khoai nướng: “Huynh đài, khoai lang này có thể ăn không?”

“Không thể !” Bạch Hạo lại đem khoai lang lật lật, sau đó trừng mắt liếc Tây Lợi Á đang ở bên cạnh cười trộm, lại quay trở về nhìn tú tài kia: “Ngươi cũng đừng thương tâm, qua hai tháng nữa là ngươi sinh hài tử, cổ nhân nói, bất hiếu có tam, lớn nhất là vô hậu, tối thiếu ngươi có hậu.”

Toan tú tài kia nghe lời này có điểm không được tự nhiên, nhưng đầu óc trì độn, lại không nghe ra được đến tột cùng là có chỗ nào không thích hợp, đành phải gật gật đầu:“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Ha ha ha ha……” Tây Lợi Á úp mặt vào đầu gối, cười đến hai vai run run không ngừng.

“Uy, ngươi đủ rồi!” Bạch Hạo cầm cái que chọc qua, đem Tây Lợi Á bò lăn ra mặt đất.

Tây Lợi Á che bả vai bị đánh trúng, ôi ôi tiếp tục cười.

Bạch Hạo thấy kẻ điên dở kia không có biện pháp, đành phải chắp chắp tay xin lỗi toan tú tài kia: “Không biết…… Ách, ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?” Hắn thật sự không biết người cổ đại nói chuyện như thế nào, cho dù từng xem phim cổ trang, cũng không nhớ được loại toan chương trình kia.

Tú tài đáp lễ:“Tại hạ năm nay mười tám tuổi, họ kép Mộ Dung, tên hai chữ Vân Phi, tự Tử Hạc, huynh đài có thể gọi tiểu sinh là Vân Phi hoặc Tử Hạc đều có thể.”

Lại còn tự nữa …… Trong lòng Bạch Hạo có một đàn ngựa chạy qua : “Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, vậy ta gọi ngươi là Vân Phi, dễ gọi, ngươi gọi ta Bạch Hạo hay Hạo ca là được, nói coi, ngươi vẫn không nghe hiểu được bọn họ nói chuyện?”

Mộ Dung Vân Phi nhăn mặt nhăn mày, hai tay nhẹ nhành vuốt ve cái bụng của mình:“Tại hạ hổ thẹn, chỉ có thể nghe biết được tên của nam nhân kia, cùng một vài từ, câu ngắn, nhưng đại đa số vẫn có thể hiểu hết được.”

Bạch Hạo đem khoai lang ra khỏi đống lửa, đặt ở một bên, nghĩ rằng ngươi như vậy còn có thể nghe hiểu một vài từ ngữ quả thực không dễ, nhưng lại ngượng nói ra, chỉ có thể cười gượng:“Ha ha, không sao, từ từ sẽ quen.”

Mộ Dung Vân Phi nhìn chằm chằm khoai lang nướng, dùng sức gật gật đầu:“Ân.