Chương 17: [ Phiên ngoại ] ta là cái kết cục buồn nôn…
Bên này Tây Lợi Á cố gắng làm cho chính mình thích ứng cuộc sống mới, nhưng mà bên kia A Tư Lan đi tìm người muốn tìm đến điên mất rồi.A Tư Lan hối hận, hận không thể gϊếŧ chết chính mình, thời thời khắc khắc lo lắng Tây Lợi Á ở trong rừng có thể bị thương hoặc là bị …. Y quả thực không dám tưởng tượng !
A Tư Lan mỗi đêm mỗi đêm đều gặp ác mộng, y mơ thấy Tây Lợi Á tùy hứng khả ái trước kia, cùng Tây Lợi Á ổn trọng ôn nhu sau này, hai người hợp cùng một chỗ, tránh y :“A Tư Lan, rất xin lỗi……”
Khuôn mặt đầy lệ thoáng hiện trong mắt A Tư Lan,
y cảm thấy bản thân sẽ hỏng mất.
Về sau lại có thú nhân ngửi thấy mùi của Tây Lợi Á cùng một thú nhân xa lạ trong sơn động, vì thế vội vàng trở về nói cho A Tư Lan.
Sau khi Lôi Thiết Nhĩ biết, bình tĩnh trấn an A Tư Lan đang xao động không ngừng, sau đó phái một tốp thú nhân đi xung quanh bộ lạc tra xét. Vài ngày sau có thú nhân trở về báo cáo nói bộ lạc phía tây có một giống cái mới đến, bất quá hắn không tên Tây Lợi Á, gọi là Tạp La.
Tạp La? Lôi Thiết Nhĩ đầu tiên là nghĩ đến một tiểu thú nhân trong bộ lạc của mình, tiểu thú nhân kia không lớn hơn tiểu Đạt Tây bao nhiêu, cũng mới học được ăn thịt mà thôi, đã từng được Tây Lợi Á ôm vào ngực so sánh với tiểu nhi tử Đạt Tây của mình… Y đột nhiên nở nụ cười: “Tạp La kia, rất có thể là Tây Lợi Á đâu.”
“Ta đây đi tìm hắn, ta muốn dẫn hắn trở về!” A Tư Lan nghe Lôi Thiết Nhĩ nói như vậy, càng thêm kích động.
Lôi Thiết Nhĩ vỗ vỗ vai A Tư Lan: “Ngươi xác định Tây Lợi Á sẽ theo ngươi trở về? Hắn thế nhưng lại cùng một thú nhân xa lạ đi đến bộ tộc xa lạ, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể yêu cầu y đưa mình về đây.”
A Tư Lan cả người chấn động như bị sét đánh: “Không, không có khả năng…… Tây Lợi Á…… Như thế nào sẽ…… Nhất định là thú nhân kia ép buộc hắn, nhất định thế!”
“Không có thú nhân nào sẽ ép buộc giống cái đúng không?” Lôi Thiết Nhĩ nhìn bộ dạng này của hảo bằng hữu, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương: “Có lẽ là Tây Lợi Á đối với người nào đó đã tuyệt vọng, cho nên nói không chừng quyết định đi tìm bạn lữ mới đâu.”
“Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng !” A Tư Lan bị lời nói của Lôi Thiết Nhĩ bức điện rồi: “Tây Lợi Á sẽ không như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy!”
Lôi Thiết Nhĩ cũng không phải không biết chuyện tình giữa A Tư Lan cùng Tây Lợi Á, y nói ra: “Nhưng đây là Tây Lợi Á khác, hắn không giống Tây Lợi Á trước kia, ngươi xác định hắn vẫn giống như trước yêu ngươi sao? Ngươi xác định khi ngươi để mặc hắn trong rừng sâu, hắn còn nguyện ý làm bạn lữ của ngươi sao? A Tư Lan, ngươi không phải tiểu hài tử , có rất nhiều chuyện không nên quá tùy hứng, ngươi phải dùng tâm để suy nghĩ.”
“Nhưng mà ta thương hắn a! !” A Tư Lan bi phẫn rống to: “Mặc kệ đây là Tây Lợi Á trước kia hay Tây Lợi Á hiện tại, ta đều yêu ! ! Mỗi ngày ta không dám ngủ, bởi vì ta sẽ mơ thấy hắn bị thương, mặt hắn đầy máu, sau đó nói với ta rất xin lỗi ….Lôi, ngươi không biết, khi đó ta chỉ muốn gϊếŧ chết chính mình, ta hận bản thân hận đến không xong! ! Tây Lợi Á yêu ta, hắn đối với ta tốt như vậy, vậy mà ta lại ……”
Lôi Thiết Nhĩ nhìn hảo hữu lệ rơi đầy mặt, thở dài: “Được rồi, ngươi thương hắn, cho nên, bây giờ ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta cùng ngươi đi đón Tây Lợi Á về…… Điều kiện tiên quyết là
bản thân hắn phải nguyện ý quay về.”
Bởi vì nhận được tin tức của Tây Lợi Á, A Tư Lan hưng phấn đến cả đêm không ngủ, y nằm trên giường lăn qua lộn lại tưởng tượng, bản thân phải cầu xin Tây Lợi Á thế nào để hắn tha thứ …… Tiểu Đạt Tây cũng đã vài ngày không thấy mụ mụ, luôn khóc nháo không thôi, ừ, còn có mứt hoa quả Tây Lợi Á ủ, cũng nên ăn được rồi…. Ừ, còn có……
Sáng sớm còn chưa ăn điểm tâm, Lôi Thiết Nhĩ đã bị A Tư Lan lôi ra khỏi phòng: “Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta đi đón Tây Lợi Á trở về.”
Khóe miệng Lôi Thiết Nhĩ run rẩy, nếu không nhìn bộ dáng A Tư Lan ái thê suốt ruột tiều tụy, y thật muốn cho người này một đấm.
Công đạo một chút sự vụ trong bộ lạc cho Đạt Khắc Tư, Lôi Thiết Nhĩ liền mang theo A Tư Lan xuất phát.
Khi Tây Lợi Á đang dạy cho giống cái trong bộ lạc mới chế tác giày da thú, A Tư Lan liền như vậy từ trên trời giáng xuống.
Đến khi bị vây lãm trong một cái ôm ấm áp, Tây Lợi Á còn cảm thấy bản thân mình đang mơ, chính là giấc mộng này không khỏi có chút quá mức chân thật.
A Tư Lan từ rất xa đã nhìn thấy Tây Lợi Á, y từ trên cao lao xuống dưới, một phen ôm lấy bạn lữ vào trong ngực. Tây Lợi Á không có bị thương, hắn còn sống, hắn có thân thể ấm áp, có nhịp tim… Tất cả đều làm A Tư Lan khó lòng khống chế bản thân, nước mắt nhanh chóng chảy ra.
Giống cái xung quanh hoảng sợ khi thấy giống đực thú nhân xa lạ từ trên trời giáng xuống, lại đến khi thấy một kẻ trong đó ôm lấy Tạp La mà khóc, trong lòng hiểu rõ hoàn toàn. Tuy rằng giống cái mới đến này không thích nói chuyện, nhưng bọn họ từ miệng Khắc Lợi Tư đã biết rõ sự tình, chính là giống cái này giận dỗi với bạn lữ của mình nên mới bỏ nhà đi… Hiện tại bạn lữ người ta rốt cục tìm đến cửa, cũng không dễ dàng đi .
“A Tư Lan……” Tây Lợi Á vuốt ve khuôn mặt mà mình yêu thương, hốc mắt cũng có chút nóng lên: “A Tư Lan, sao ngươi lại tới đây?”
“Tây Lợi Á…… Tây Lợi Á……” A Tư Lan chính là không ngừng gọi tên bạn lữ của mình, y rốt cục cũng tìm lại được ái nhân rồi!
Tây Lợi Á cắn cắn môi, một phen đẩy ra thú nhân đang ôm mình: “A Tư Lan, ta không phải Tây Lợi Á, ngươi biết mà.”
A Tư Lan nhìn ôm ấp trống không, có chút mờ mịt, y còn thật sự đối Tây Lợi Á nói: “Ngươi là Tây Lợi Á.”
“Không, ta không phải!” Tây Lợi Á hung hăng lắc đầu: “Ta đã nói rồi, Tây Lợi Á của ngươi đã chết rồi, ta không phải hắn!”
“Không, là ngươi!” A Tư Lan lại kéo hắn ôm vào trong ngực: “Chính là ngươi, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng là bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không buông tay. Mỗi lần nghĩ đến những việc bản thân đã làm, ta đều hối hận đến chết đi được… Tây Lợi Á, về sau ta sẽ không bao giờ buông tay ra nữa, không bao giờ!”
Tây Lợi Á không ngừng giãy dụa, hắn đột nhiên nảy lên một loại tình cảm tuyệt vọng: “A Tư Lan, ngươi bình tĩnh một chút, ta không phải Tây Lợi Á, Tây Lợi Á đã chết rồi, ngươi nói đúng, ta chỉ là ma quỷ, ta chiếm cứ thân thể Tây Lợi Á…. Nếu, nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, muốn lấy lại thân thể Tây Lợi Á, ta , ta cũng đồng ý, A Tư Lan, ta…… Ngô……”
Miệng bị thô lỗ chặn lại, một nụ hôn thô bạo trôi qua, lại biến thành ôn nhu triền miên.
Các thú nhân vây xem xung quanh đều lặng lẽ tản đi, Lôi Thiết Nhĩ đứng xấu hổ một bên được vài tiểu thú nhân kéo đến phòng của thủ lĩnh nghỉ ngơi.
Nụ hôn nóng bỏng của A Tư Lan dừng lại bên tai Tây Lợi Á: “Tây Lợi Á không có chết, là ngươi thay thế hắn sống…… Nếu không có ngươi, ta sẽ mất đi hài tử của mình…Tiểu Đạt Tây sẽ vĩnh viễn không gọi ta là ba ba….. Ngươi chính là Tây Lợi Á của ta, mặc kệ ngươi như thế nào xuất hiện, cũng vẫn là Tây Lợi Á của ta, ta yêu ngươi, hy vọng ngươi cũng yêu ta…. Đương nhiên, ngươi nhất định là yêu ta, nếu không sẽ không khóc…… Ngày đó, là ta đáng chết, ta không nên để ngươi ở lại một mình trong rừng rậm, …. Về sau, mưa lớn đã xóa hết mùi của ngươi, tìm không thấy ngươi, ta đã thực sự muốn chết, nếu ngươi chết đi, ta nhất định không sống nổi….. Tây Lợi Á, Tây Lợi Á của ta….. Cho dù ngươi không yêu ta, ta cũng van cầu ngươi, hy vọng ngươi có thể yêu ta, chúng ta là bạn lữ a, là muốn làm bạn cả đời…… Ngươi chính là Tây Lợi Á, là mụ mụ của Đạt Tây, là người ta yêu nhất…..” Bởi vì kích động, A Tư Lan nói năng có chút lộn xộn, y chỉ muốn nói rõ, mặc kệ trong thân thể này là ai, đều là người y yêu. Nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
“Vậy Tây Lợi Á trước kia phải làm sao bây giờ? Ngươi cứ như thế quên hắn sao?” Tây Lợi Á khóc không thành tiếng: “Trong mắt ngươi ta là ai? Ta không giống Tây Lợi Á trước kia, ngươi có thể cảm nhận được sao?”
“Ta có thể cảm nhận được…… Các ngươi không giống nhau.” A Tư Lan vuốt ve lưng hắn, giống như vuốt ve thứ bảo vật vô cùng trân quý yếu ớt: “Ngươi không giống hắn, hắn có chút tùy hứng, giống như hài tử lớn xác, nhưng ngươi lại rất ổn trọng, rất ôn nhu. Hắn không biết làm rất nhiều thứ, nhưng hắn cho ta một mái ấm gia đình, ngươi lại biết làm rất nhiều thứ, nhưng mà ngươi cũng cho ta một mái ấm gia đình….. Ta không có khả năng quên hắn, nhưng mà, ta lại không thể rời bỏ ngươi, Tây Lợi Á, ngươi hiểu chưa?”
Tây Lợi Á cảm thấy chính mình sống lại, hắn rốt cục có thể bỏ xuống bóng dáng của Tây Lợi Á, dùng chính bản thân mình mà sống.
“Chúng ta về nhà đi……” A Tư Lan bức thiết muốn bạn lữ cùng mình trở về nhà nhỏ ấm áp kia .
Tây Lợi Á xoa xoa nước mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ân, không được.”
“Vì sao?” A Tư Lan không vui: “Chẳng lẽ ngươi thật sự có người khác? Ân? Thú nhân mang ngươi đi là kẻ nào? Có phải y bắt buộc ngươi đến đây? Ngươi thích y?”
Tây Lợi Á hắc tuyến:“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Khắc Lợi Tư không phải là loại người như ngươi tưởng!”
“Nguyên lai y tên Khắc Lợi Tư, ta muốn cùng y quyết đấu!” Lãnh địa của thú nhân là không được xâm phạm, A Tư Lan nháy mắt bạo phát!
“Cái gì quyết đấu a! Không phải y bắt buộc ta, là ta tự nguyện đi cùng y đến đây!” Tây Lợi Á có chút đau đầu, đại gia hỏa vẫn mang thú tính trong người này một khi khơi dậy thật sự là nhất định phải xuống tay.
“Cái gì? Tự nguyện? Chẳng lẽ ngươi thật sự thích y? Ta nhất định phải cùng y quyết đấu, ta sẽ gϊếŧ y!” Ý chí chiến đấu của A Tư Lan sục sôi.
“……” Tây Lợi Á không nói gì, hắn day thái dương, vừa muốn mở miệng khuyên A Tư Lan không cần xúc động, chợt nghe có người bĩ bĩ tiếp lời.
“Nga? Quyết đấu phải không? Vậy đến đây đi…… Một cái giống đực ngay cả bạn lữ đều chiếu cố không tốt cư nhiên cũng biết cái gì gọi là quyết đấu, thật sự là buồn cười a.” Những lời này của Khắc Lợi Tư như lửa đổ thêm dầu, A Tư Lan nháy mắt thú hóa, mạnh mẽ nhào thẳng đến.
Khắc Lợi Tư cũng không chút nào sợ hãi, ngửa mặt lên trời hét dài, thú hóa biến thành một hùng sư
(sư tử)
uy vũ, bộ lông màu vàng dưới ánh mặt trời lấp lánh phát sáng.
Đại hắc báo cùng cự sư màu vàng ở trên thảo nguyên đánh thành một đoàn, một đám vây xung quanh xem náo nhiệt.
Một giống cái tên An Kỳ ý cười trong suốt tiêu sái đi đến: “Ngượng ngùng, Tạp La, ta sợ gặp chuyện không may, tìm người kêu Khắc Lợi Tư đến…. Ách, dù sao bọn họ đi săn thú cũng sắp xong rồi, phỏng chừng một lát nữa tất cả đều trở về, nếu ngươi không muốn cùng cái tên kia rời đi, ta sẽ để cho bọn Khắc Lợi Tư hạ gục y.”
Tây Lợi Á sờ gáy: “Cứ để bọn họ đánh đi, An Kỳ, ta tiếp tục dạy các ngươi làm giày, ân chờ các ngươi học được, ta cũng nên đi.”
“Ngươi thật sự trở về cùng y?” Ánh mắt trong sáng của An Kỳ nhìn về phía chiến trường tả tơi thành một đoàn.
Tây Lợi Á gật gật đầu:“Ân, cùng y trở về, chúng ta không phải là bạn lữ sao?”
An Kỳ ôm bả vai Tây Lợi Á nở nụ cười: “Đúng vậy, bạn lữ là phải ở cùng nhau cả đời, về sau đừng giận dỗi nữa, đúng rồi, ta biết ngươi không phải tên là Tạp La đúng không?”
Tây Lợi Á ngượng ngùng gật gật đầu:“Ta gọi là Tây Lợi Á.”
“Tốt, Tây Lợi Á,” An Kỳ cười thực vui vẻ: “Kia về sau, nói không chừng ta sẽ đến bộ lạc của ngươi tìm bạn lữ đâu, giống đực trong bộ lạc của ta toàn là một đám không có đầu óc…… Ai nha, đến lúc đó ngươi nhớ giới thiệu cho ta vài giống đực tốt a.”
“Được, không có vấn đề…… Chỉ sợ ba ba mụ mụ ngươi lo lắng thôi.” An Kỳ là hài tử của thủ lĩnh bộ lạc, lại là giống cái, quả thực trở thành bảo bối của toàn bộ lạc.
“Kia thì sao a, dù sao một năm nữa là ta thành niên rồi.”
Hai người nói nói cười cười tiêu sái đi xa, đem các thú nhân nhiệt huyết bỏ lại phía sau.
Đến khi A Tư Lan chấm dứt chiến đấu, thân mình đầy vết thương, mới phát hiện bạn lữ của mình cùng Lôi Thiết Nhĩ đã đi về trước rồi.
“Tạp La…… A, là Tây Lợi Á, hắn nói: Để cái kẻ không có đầu óc kia dưỡng thương tốt mới được trở về! Ách, cho nên, ngươi phải lưu lại dưỡng thương.” Tiểu A Phù nghiêm trang thuật lại lời Tây Lợi Á nói.
A Tư Lan khóc rống: “Không cần, ta muốn về nhà!”
Kết quả bị Khắc Lợi Tư dẫn một đám thú nhân ép lên trên giường, không thể động đậy……
Muốn về nhà? Vậy dưỡng thương trước đi!
Khắc Lợi Tư sờ sờ cằm, quyết định cũng muốn thành thật đi tìm bạn lữ…