Chương 12: [ Phiên ngoại ] Lý Cường bi thảm
Lý Cường tốt nghiệp trung học, làm một thợ học việc trong sưởng gốm.Bất quá sau khi học xong ba năm, sư phụ nói với hắn, hắn có thể từ học việc thành thợ lành nghề..
Sau khi thăng chức, tiền lương cũng tăng lên trăm hai, Lý Cường thập phần cao hứng, điều này cho thấy hắn rốt cục có thể mua một ít đồ dùng xa xỉ nào đó, tỷ như quần áo thể thao giảm giá của Metersbonwe chẳng hạn.
(một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của TQ)
Phụ thân Lí Cường là người phương Bắc, mẹ là cô gái sinh sống từ nhỏ ở đây. Năm đó cha hắn đến đây đầu tư, liếc mắt một cái liền coi trọng cô gái thanh tú này. Mẹ hắn ít học văn hóa thấp, nhưng lại dị thường yêu nam nhân này…..
Vì thế, quá trình tốt đẹp, kết cục là cẩu huyết.
Mẹ hắn theo nam nhân đi phương Bắc, hai năm sau bởi vì khó sinh mà qua đời. Lý Cường từ nhỏ liền sống với bảo mẫu, mãi cho đến năm tuổi, rốt cục bị chính thất của nam nhân kia phát hiện, cả ngày khóc nháo đòi đuổi tiểu tử này về quê cũ..
Nam nhân để lại cho bà ngoại Lý Cường chút tiền, liền bước đi vô tung vô ảnh.
Lí Cường vẫn sống cùng bà ngoại, năm ấy khi mùa đông vừa bắt đầu, bà ngoại vì không chịu nổi thời tiếp quá âm lãnh, bỏ lại tiểu Lý Cường ra đi.
Tiểu Lý Cường không khóc, hắn cũng không biết mình nên khóc vì cái gì. Khóc vì phụ thân vô tình? Mẹ khờ dại? Vẫn là cho bà ngoại trong lòng đầy chua xót? Bà ngoại bởi vì mẹ hắn ra đi, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, lão nhân gia rốt cuộc cũng được giải thoát rồi…..
Tiền mà nam nhân được xưng là phụ thân kia lưu lại không nhiều lắm, lo xong tang sự cho bà ngoại, cũng không còn mấy.
Người trong thôn trấn thấy Lý Cường đáng thương, giúp hắn kiên trì học hết ba năm trung học, ăn mặc cơ hồ đều là đông một nhà cấp cái gì tây một nhà cho cái gì. Đáng tiếc Lý Cường ăn bách gia cơm mà lớn lên, cũng không được quá mạnh khỏe.
Sau khi tốt nghiệp, hắn nhận thức một sư phụ đối với mình như thân sinh nhi tử.
Sư phụ là người làm đồ sứ ở đầu thôn trấn, y nhận Lý Cường, tận tay chỉ dạy, đem toàn bộ hiểu biết của mình một chút cũng không giữ lại truyền thụ hết cho hắn.
Về sau, Lý Cường mới biết, sư phụ là thanh mai trúc mã với mẹ hắn, mẹ hắn chết đi, đả kích rất lớn đến y. Y vẫn nghĩ bản thân vô năng mới không có cách nào giữ lại mẹ Lý Cường, cho nên khi vừa nhìn thấy Lý Cường, liền cảm thấy, nó cũng có thể là hài tử của mình, y sẽ nâng đỡ đứa trẻ đáng thương này.
Chuyện tình cẩu huyết tiếp tục kéo dài.
Phụ thân Lý Cường không có con trai, chờ đến khi chính thất của hắn rốt cuộc thỏa hiệp, hưng phấn vội vàng trở lại trấn này, muốn đem Lý Cường về phương Bắc.
Lý Cường không muốn, hắn cảm thấy mạng sống của mình là dùng tính mệnh của mẹ đổi lấy, hắn không thể đi cùng nam nhân này.
Nam nhân lái xe đưa hắn đến nhà hàng tốt nhất trong trấn ăn cơm, vừa ăn vừa khóc, nói bản thân không phải với mẫu tử hai người.
Lí Cường rất bình tĩnh, mấy năm nay hắn xem không ít phim truyền hình, xú nam nhân bên trong đều diễn một vở này, không cần phải cảm động hay khóc than cho bọn họ.
Cơm nước xong, nam nhân muốn đến viếng mộ phần của mẹ Lí Cường.
Lí Cường không ngăn cản, đây là điều tất nhiên phải làm, đều đã hơn hai mươi năm, hắn thế nhưng mới đến viếng một lần.
Mộ phần của mẹ Lí Cường thật đơn sơ, trên bia mộ thô kệch để ảnh của nữ nhân đáng thương kia. Vẫn tuổi trẻ xinh đẹp như trước, khóe miệng mỉm cười nhìn tất cả phía trước.
Nam nhân khóc không thành tiếng, gào lên anh rất xin lỗi em, anh rất xin lỗi em.
Lí Cường cảm thấy có điểm mất mặt, rất xin lỗi có tác dụng gì? Có thể cải tử hoàn sinh sao? Ngươi hiện tại biết khóc, vậy sao trước kia không làm gì đi?
Khóc song nam nhân như bị lập tức rút đi sinh lực, cả người già đi rất nhiều. Lý Cường đi đến phía sau hắn, phát hiện ra nam nhân này đã không còn như ấn tượng ban đầu, hắn đã già rồi.
Nam nhân lái xe đưa Lý Cường về nhà, trên đường đi đυ.ng phải một cái xe tải chở cát đá.
Một khắc trước khi Lý Cường ngất xỉu, trong đầu thầm nghĩ: “Tháng này lão tử còn chưa lĩnh lương đâu! !”
Lần nữa tỉnh lại, Lý Cường cảm thấy cả người bủn rủn, bụng có chút đau. Hắn rêи ɾỉ muốn nhấc người lên, lại bị một bàn tay lớn đè xuống bả vai: “Tây Lợi Á, Tây Lợi Á ngươi tỉnh rồi?”
Tây Lợi Á? Đầu óc Lý Cường một mảnh hỗn loạn, hắn giãy dụa mở to mắt, nhìn nam nhân thân trần trước mắt râu tóc lộn xộn, hốc mắt hãm sâu quá nửa đang kinh hỉ hô lớn: “Tây Lợi Á tỉnh rồi, cảm tạ ông trời, hắn rốt cục cũng tỉnh!”
Lập tức có rất nhiều người đi vào phòng, có vài hán tử cao lớn tráng kiện cùng vài nam nhân nhìn qua thực bình thường.
Lí Cường đột nhiên cảm thấy không thích hợp, bởi vì hắn phát hiện, nơi này…… hoàn toàn không quen thuộc, hơn nữa những người này mặc đến tột cùng là cái gì a! Da thú? Lưới đánh cá? Ta ngất!
Vì thế Lý Cường lại một lần nữa lâm vào hôn mê.
“Không có việc gì, hắn chỉ đang ngủ thôi.” Tuyết Lai sờ sờ hai má Lý Cường, đối với nam nhân đỏ hồng hai mắt gật đầu: “A Tư Lan, ngươi không cần tự trách, đây không phải lỗi của ngươi….Tóm lại, ngươi đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút. Đến chạng vạng Tây Lợi Á có thể tỉnh lại, hắn nhất định không muốn nhìn thấy ngươi như thế này.”
Nam nhân cao lớn tên A Tư Lan ứng thanh, cố gắng đứng lên đi ra ngoài..
Tuyết Lai thở dài, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của Tây Lợi Á: “May mắn không xảy ra chuyện lớn, may mắn vẫn bảo vệ được hài tử, ai……”
Lí Cường bị mùi thịt nướng thơm phức dụ tỉnh.
Hắn cố sức khởi động thân mình: “Nước…..”
Nam nhân cao lớn kia vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài, chốc lát sau cầm bát thạch tiến vào, thật cẩn thận nâng Lý Cường dậy: “Đây, uống chậm một chút.”
Lí Cường uống nước xong, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh, hắn đánh giá xung quanh trong chốc lát, phát hiện nơi này căn bản không phải là thế giới mình nhận biết …. Nhớ đến tai nạn xe lúc trước, Lý Cường cũng tự hiểu được rõ ràng: Dựa vào, tmd chính là xuyên qua a!
Uy Lí Cường uống xong nước, nam nhân cao lớn lộ ra tươi cười: “Tây Lợi Á, nữa không?”
Tây Lợi Á? Lí Cường nhìn bàn tay của mình, sờ sờ mặt mình, lại cho lần này xuyên qua một câu: Này tmd chính là hồn xuyên! ! !
“Ta, nữa……” Từ ngữ không quen lại sắp hàng trong miệng thuần thục nói ra. Lí Cường minh bạch đây vốn không phải là ngôn ngữ mà mình biết, nhưng không rõ bản thân vì sao lại có thể nghe hiểu được, còn có thể nói. Có thể là trí nhớ thân thể này lưu lại đi.
“Được thôi.” Nam nhân kia ôn nhu ôm Lý Cường vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve lưng hắn: “Ta sợ, thật sự sợ … Lúc ấy ta thiếu chút nữa điên rồi, may mắn ngươi không có việc gì, may mắn……”
Lí Cường nháy mắt mấy cái, phát giác ra nam nhân này hẳn là một nửa còn lại của chính mình. Vì vậy chính mình xuyên qua nhập vào thân xác nữ nhân? Lý Cường vô cùng buồn bực, hắn vụиɠ ŧяộʍ thò tay xuống phía dưới sờ sờ, lại đυ.ng đến một cái bụng tròn to, đương nhiên, còn có phía dưới bụng nhuyễn đát đát cái kia…..
Lí Cường sẽ không sờ lầm, hắn vẫn là nam nhân, nhưng cái bụng này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra???
Nam nhân cao lớn đem da thú cuộn lên đặt ở phía sau Lý Cường, làm cho hắn dựa thoải mái: “Tây Lợi Á, ngươi nhất định đói bụng rồi? Tuyết Lai nói ngươi đến chạng vạng có thể tỉnh lại, không nghĩ đến ngươi thật sự đã tỉnh, ta thật cao hứng, …Ta bắt một con lợn rừng nhỏ, ngươi rất thích ăn thịt lợn rừng nhỏ, vừa bắt đầu nướng, ngươi đợi một chút.”
Nam nhân vừa nói, bàn tay cũng không ngừng nghỉ.
Lí Cường còn chưa từ trong khϊếp sợ tỉnh lại, trong tay đã được đưa đến một miếng thịt bọc trong lá cây. Nhìn ánh mắt chờ đợi của nam nhân, hắn cười cười, cúi đầu cắn một ngụm.
Thịt nướng tươi mới ăn rất ngon, gần như nuốt chửng. Lý Cường cũng do quá đói bụng, lang thôn hổ yến ăn hết miếng thịt nướng to, ánh mắt còn chăm chú nhìn vào chỗ thịt đang nướng trong đống lửa.
Nam nhân thấy hắn ăn hết, thật cao hứng: “Tây Lợi Á, ngươi không thể ăn nữa, Tuyết Lai nói ngươi tỉnh dậy có thể ăn một chút, nếu vẫn còn đói thì ăn thêm hoa quả. Cảm tạ trời đất, ngươi không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.” Trong lòng nam nhân tựa hồ còn dư âm: “Tây Lợi Á, ngươi tuyệt đối không thể lại xảy ra chuyện, nếu không ta sẽ chết mất.”
Định nghĩa của xuyên qua đến hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, chính là không thể để lộ bản thân không phải là người ban đầu trong thân xác này. Nhất là loại địa phương rất nguyên thủy này. Lý Cường cảm thấy nếu nói mình không phải Tây Lợi Á mà là một linh hồn xa lạ, như vậy kết cục sẽ giống như miếng thịt nướng bên cạnh đống lửa kia, bị thiêu sống.
Trên ti vi vẫn thường chiếu như vậy, người lạ đến bộ lạc nguyên thủy, nếu không được hoan nghênh, sẽ bị coi là giáo đồ tà ác đưa lên giàn hỏa thiêu.
Lí Cường bo bo giữ lấy mình.
Ăn xong hoa quả lại uống chút nước, Lý Cường sợ hãi nhìn nam nhân kia đem toàn bộ chỗ thịt nướng còn lại ăn sạch, sau đó dùng lá cây khô lau tay cùng lau miệng, liền đi về phía giường.
Lí Cường có chút cứng ngắc, hắn không biết nam nhân này muốn làm cái gì.
Nam nhân giúp đỡ Lý Cường nằm xuống da thú mềm mại, sau đó chính mình cũng nằm bên cạnh, đưa qua cánh tay ôm lấy thân mình hắn, bàn tay to lớn đặt trên cái bụng cao ngất: “Tây Lợi Á…… Con của chúng ta, không có việc gì……”
Con của chúng ta, con của chúng ta, chúng ta …… Hài tử????? Lí Cường thạch hóa, hắn mặt đầy hắc tuyến vuốt bụng của mình: Nơi này, có hài tử???? Có nhầm không? Ta không phải là nam nhân sao? Ta có kê kê a! Đứa nhỏ này từ đâu đến? Ta xuyên qua đến tột cùng là thế giới quái quỷ nào??
Nam nhân phát giác người trong lòng cứng ngắc, tưởng hắn vẫn còn sợ hãi, vì thế càn thêm ôn nhu hôn lên bả vai Lý Cường: “Tây Lợi Á, ngươi đừng sợ, không có việc gì, đều đã qua…… Không có việc gì ……”
Lí Cường hoàn toàn choáng váng.
Lí Cường đần độn ngây người hai ngày, mới đem địa phương này hiểu rõ ràng.
Đó là một nơi hoàn toàn bất đồng với thế giới mà chính mình quen thuộc, nơi này tuy cũng có núi có cây có con người, nhưng cư dân ở đây cư nhiên có thể thú hóa! Hơn nữa nghe người tên Tuyết Lai … giống cái kia nói, bản thân Tây Lợi Á cũng có thể bán thú hóa, xem như giống cái hy hữu khỏe mạnh trong bộ lạc. Cho nên hắn có thể nhanh chóng hoài thai hài tử… Nhưng bởi vì thời gian trước các thú nhân ra ngoài săn thú, liệt xỉ bạo long đến đánh lén, làm cho bộ lạc tổn thất nghiêm trọng. Tây Lợi Á vì bảo hộ hài tử cùng A Thụy Nhĩ, là ca ca của A Tư Lan, kết quả bản thân ngã bị thương, động thai khí. Sau khi A Tư Lan trở về gấp đến mức sắp điên rồi. Bất quá lần xung đột này thương vong thảm trọng, hài tử của A Thụy Nhĩ bị liệt xỉ bạo long cắn chết, ngay cả Kiều, bạn lữ của hắn cũng bị trọng thương, không biết có qua được mùa đông năm nay hay không.
“Cho nên ngươi nhất định không được có chuyện gì…..” Hốc mắt Tuyết Lai có chút hồng.