Chương 20
Sau khi xuống núi một thời gian thì đã đến đầu đông, Tô Diễm liền dẫn giáo chủ đại nhân đến Phúc Châu.“Lần này đi không có những người đó, chúng ta cũng có thể thỏa sức vui chơi.” Tô Diễm rúc mình trong xe ngựa, trên người khoác áo khoác thật dày, bởi vì võ công không được tốt nên anh không thể dùng nội lực chống lạnh được như giáo chủ đại nhân, chỉ có thể bọc thật dày thôi, “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ đêm nay sẽ đến.”
“Ngươi sợ lạnh như vậy, nếu có đi chỉ sợ cũng không thể chơi hết sức được.” Giáo chủ đại nhân người mặc quần áo mùa thua, rất là thanh thản uống rượu đặt trên bàn nhỏ trong xe ngựa.
Tô Diễm nhìn thoáng qua chén rượu trong tay giáo chủ đại nhân với vẻ thèm muốn, chỉ là rượu kia quá lạnh: “Chúng ta đi ngâm ôn tuyền chẳng hạn, như vậy tự nhiên sẽ không lạnh.”
Giáo chủ đại nhân nhìn Tô Diễm quấn mình chặt cứng như vậy, không khỏi buồn cười nói: “Ngươi có muốn qua đây uống ngụm rượu cho ấm người không?”
Vì thế Tô Diễm di chuyển.
Nhìn giáo chủ đại nhân nâng cốc đưa lên miệng, Tô Diễm liền trực tiếp chồm qua, hôn lên đôi môi dính rượu của giáo chủ đại nhân, đầu lưỡi luồn lách nhấm nháp hương rượu còn lưu lại.
“Ưm…” Hàm trên bị liếʍ hôn tỉ mỉ làm giáo chủ đại nhân cảm giác từng cơn tê dại truyền đến từ nơi đó, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Tô Diễm lập tức kéo áo khoác, đặt giáo chủ đại nhân lên trên áo khoác, hôn rất là triền miên, ngón tay cũng linh hoạt cởi đai lưng của giáo chủ đại nhân, luồn lên trước ngực nhẹ nhàng vuốt ve một cách ám muội.
“Tô Diễm, đang ở trên xe ngựa đấy…” Giáo chủ đại nhân thở hổn hển, vươn tay đẩy Tô Diễm ra, nhưng nhìn động tác của người này xem ra đã đói khát nhiều ngày, tuyệt đối không muốn dừng, thân thể giáo chủ đại nhân bị Tô Diễm trêu chọc đến nóng bừng, màu mắt tối sầm lại, xoay người đè Tô Diễm xuống dưới.
Giáo chủ đại nhân lột áo ngoài áo giữa của Tô Diễm xuống, tay luồn lách qua lớp áo trong sờ soạng vào bên trong, đυ.ng đến thân thể nổi đầy da gà do thình lình bị lạnh, không khỏi bật cười, tay lại không hề do dự nắm lấy chỗ đó của Tô Diễm, chậm rãi đưa đẩy. Cánh tay đang ôm giáo chủ đại nhân của Tô Diễm đột nhiên dùng sức, kéo sát giáo chủ đại nhân vào lòng ngực của anh, thở dồn dập nói: “Đông Phương, ngươi làm gì vậy…”
Giáo chủ đại nhân khẽ nhếch khóe môi, bộ dáng nheo mắt quyến rũ làm Tô Diễm miệng khô lưỡi khô, giáo chủ đại nhân tóm lấy cằm Tô Diễm, khẽ hôn lên môi anh: “Ta cũng không muốn làm trên xe ngựa, nên phải cho ngươi thỏa mãn trước đã, còn những chuyện khác chờ buổi tối tới nơi rồi nói sau.”
“Đông Phương, bộ dáng này của ngươi… Sẽ làm ta không nhịn được.” Tô Diễm rút ra một bàn tay, không ngừng trượt dài trên người giáo chủ đại nhân, cảm nhận chỗ kia được ngón tay thon dài hơi lạnh của giáo chủ đại nhân chiếu cố, nhiệt độ thân thể Tô Diễm không thể khống chế mà nóng bừng lên. Tô Diễm giữ chặt gáy giáo chủ đại nhân, điên cuồng hôn lên đôi môi ngọt ngào, tay kia thì phủ lên bàn tay đang lắc liên tục của giáo chủ đại nhân, động tác càng lúc càng nhanh.
“Ô…” Thân thể Tô Diễm căng lên, ôm chặt đến mức giáo chủ đại nhân cũng cảm thấy xương của mình phát đau, chất lỏng đặc dính bắn ra len lỏi qua khe hở ngón tay, làm giáo chủ đại nhân cũng phải đỏ mặt.
“Đông Phương…” Tô Diễm thở nhẹ, khẽ khàng ôm giáo chủ đại nhân vào lòng, thanh âm khàn khàn mệt mỏi, cười nhẹ, “Đêm nay chúng ta lại ra sức… Au!”
Giáo chủ đại nhân buông bàn tay đang nắm vật kia của Tô Diễm, cười như không cười: “Bây giờ thì nóng rồi chứ?”
Tô Diễm ôm lấy thân thể ấm áp của giáo chủ đại nhân, thuận tay kéo chiếc áo khoác màu trắng mới mua nhưng vẫn chưa dùng phủ lên người hai người: “Đã nóng lên không ít rồi, giáo chủ đại nhân quả nhiên biết săn sóc cấp dưới, thuộc hạ vô cùng cảm kích.”
“Bổn tọa có thể nhìn ra ngươi cảm kích chỗ nào.” Giáo chủ đại nhân cười lạnh.
Bám vào bên tai giáo chủ đại nhân, Tô Diễm cười khe khẽ nói: “Đêm nay thuộc hạ sẽ cho giáo chủ đại nhân biết lòng cảm kích vô cùng của thuộc hạ.” Dứt lời còn ngậm vành tai giáo chủ đại nhân khẽ mυ'ŧ một cái.
“Tô Diễm —!”
“Có thuộc hạ…”
Lúc trước Tô Diễm vì đã xem phim, cho nên khi đến đây liền mua một tòa tiểu viện được rao bán cách nhà cũ Lâm gia hai dãy phố, còn làm một ôn tuyền, đợi đến lúc hai người tới nơi, cấp dưới trông coi đã thu xếp ổn thỏa nơi này, trực tiếp đón giáo chủ vào ở trong viện gần ôn tuyền nhất.
Tô Diễm sợ lạnh nên vừa đến liền trực tiếp cởϊ qυầи áo nhảy vào, ngay cả cơm chiều cũng ăn cạnh ôn tuyền, giáo chủ đại nhân nhìn thấy thì rất bất đắc dĩ nhưng cũng lười quản hắn, tự mình ngồi trên chiếc bàn đặt bên cạnh ôn tuyền, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ôn tuyền này xây dựng theo ý của Tô Diễm, dùng một ngôi nhà gỗ có cửa sổ bốn phía vây quanh, gió không thể thổi vào người lại còn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, rất là hưởng thụ, vì thế Tô Diễm ăn no bụng xong thì im lặng nhìn giáo chủ đại nhân uống rượu dùng bữa.
“Ngươi còn muốn ngâm bao lâu nữa?” Giáo chủ đại nhân nghiêng đầu nhìn người đang nhìn mình chằm chằm.
“Ta đang đợi ngươi xuống đây.” Tô Diễm ghé vào vách hồ nghiêng tầm tám mươi độ được mài rất tỉ mỉ, nhàn nhã nói.
Giáo chủ đại nhân khẽ bật cười, đương nhiên biết người này muốn làm gì, vì thế y buông đũa đứng lên, ở trước mặt người nọ tháo đai lưng tùy tay ném xuống đất. Làm như không nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng của người nọ, tùy ý cởi ngoại sam, sau đó là áo giữa, cuối cùng là chậm rãi cởi dây áo trong, ý cười bên môi cũng càng ngày càng sâu.
“Đông Phương, ngươi thế này là đang hấp dẫn ta sao?” Tiếng nói khàn khàn quá mức của Tô Diễm làm tâm tình của giáo chủ đại nhân rất là sung sướиɠ, y chậm rãi buông rơi áo trong, bước chân vào trong ôn tuyền. Làn nước nóng bỏng làm giáo chủ đại nhân khẽ thở một tiếng thoải mái, còn chưa thở xong đã bị Tô Diễm kéo vào lòng, đặt ở trên vách hồ hôn cuồng nhiệt.
Giáo chủ đại nhân trêu chọc quá mức làm Tô Diễm hôn đặc biết cấp bách bá đạo, giống như muốn nuốt cả người giáo chủ đại nhân vào bụng. Hạ thân đang dán sát vào nhau chậm rãi ma xát, thứ nóng bỏng kia của Tô Diễm cọ lên “đôi mắt nhỏ” phía trước của giáo chủ đại nhân, làm thân thể y như nhũn ra.
Lưng giáo chủ đại nhân dựa trên vách hồ bóng loáng, hai chân quấn chặt quanh eo Tô Diễm, cánh tay cũng ôm chặt lưng Tô Diễm, tiếng thở hổn hển dồn dập: “Tô Diễm… Ngươi nóng vội quá rồi đấy… Ưm a —” lỗ nhỏ phía trước bị đè chặt làm giáo chủ đại nhân cứng người, hơi thở cũng càng ngày càng dồn dập.
“Chỉ có một mình ta nóng vội sao?” Chăm chú hôn lên cần cổ đang giơ lên của giáo chủ đại nhân, Tô Diễm khàn giọng cười nói, “Nếu ngươi không vội, vậy quyến rũ ta làm gì?” Ngón tay ấn lên lỗ nhỏ phía sau, Tô Diễm lợi dụng độ trơn của nước nóng khẽ trượt tay vào.
“Tô Diễm…” Giáo chủ đại nhân tựa cằm lên vai Tô Diễm, cảm thấy người kia khẽ nhét vào một ngón tay làm miệng huyệt hơi căng ra, nước ôn tuyền chảy vào quá nóng làm vách tràng không tự giác co thắt lại, giáo chủ đại nhân thấp giọng thở gấp, khàn giọng nói, “Nếu ngươi dám phụ bạc, hãy để mạng lại đền cho ta.”
Tô Diễm lại nhét thêm một ngón tay nữa, chậm rãi đưa đẩy khuếch trương bên trong lỗ nhỏ của giáo chủ đại nhân, khóe môi lại khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt, không hề để ý nói: “Nếu như ta phụ ngươi, mệnh này để lại cũng không vấn đề.” Rút ngón tay ra, Tô Diễm chậm rãi thúc thứ kia vào chỗ sâu nhất rồi mới dừng lại, một tay nâng người giáo chủ đại nhân, tay kia thì quay mặt y lại đối diện với mình, “Đông Phương, ta yêu ngươi, cho nên, tin ta.”
Giáo chủ đại nhân nhìn khuôn mặt nghiêm túc hiếm gặp của Tô Diễm, cũng đột nhiên nở nụ cười, giữ chặt cằm Tô Diễm, dán sát mặt mình lại, khẽ cười nói: “Nếu như không tin, sao bổn tọa có thể để ngươi làm chuyện thế này.”
Kỳ thật, ngươi đang thổ lộ với ta sao Đông Phương. Tô Diễm bật cười khe khẽ, hơi nhấc eo giáo chủ đại nhân lên một chút, rồi sau đó thả tay…
“Ưn…” Giáo chủ đại nhân cắn một miếng lên đầu vai Tô Diễm, đầu lưỡi dường như nếm được mùi máu nhàn nhạt.
Tô Diễm đỡ lấy eo giáo chủ đại nhân, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, một tay ôm lấy eo y kéo sát vào người mình, mỗi lần thúc vào đều làm cho “đôi mắt nhỏ” trước người giáo chủ đại nhân chà xát vào bụng mình, nhìn ánh mắt giáo chủ đại nhân ngày càng mơ màng, nụ cười của Tô Diễm lại ngày càng dịu dàng, động tác vốn có phần kịch liệt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Đông Phương,” Tô Diễm dán sát vào bên tai giáo chủ đại nhân, giọng nói đầy vẻ hấp dẫn dịu dàng khẽ hỏi, “Ngươi muốn làm ở trong nước, hay là quay về giường làm?”
Giáo chủ đại nhân mơ màng nhìn Tô Diễm, một lúc sau mới khàn giọng nói nhẹ một câu: “Quay về giường…”
“Được, vậy thì quay về.” Tô Diễm khẽ cười trả lời, vẫn giữ tư thế gắn bó của hai người, bước lên bậc thang được xây rất đẹp bên ao. Rời khỏi nước, tuy không khí bởi hơi nóng ở ôn tuyền nên rất ấm áp, nhưng vẫn không nóng như trong nước, giáo chủ đại nhân hơi khôi phục thần trí, vẻ mặt vẫn như thường nhưng vành tai đã hơi đỏ.
Bên cạnh ao có đặt một chiếc giường vốn dùng để nghỉ tạm, Tô Diễm rút khăn đặt dưới cuối giường lau qua loa vài cái rồi trực tiếp đè giáo chủ đại nhân xuống giường, ma xát khi thay đổi tư thế làm lỗ nhỏ phía sau của giáo chủ đại nhân bất giác co thắt lại.
Đôi mắt Tô Diễm tối sầm lại, cúi người cuồng nhiệt hôn lên đôi môi tươi đẹp của giáo chủ đại nhân, thoáng rút ra rồi lại thúc vào thật mạnh.
“A…” Tiếng rêи ɾỉ mê người nghẹn lại trong cổ họng, Tô Diễm quấn quít mυ'ŧ vào đầu lưỡi của giáo chủ đại nhân, hạ thân cũng không hề dừng lại, động tác có phần kịch liệt vang lên những tiếng bộp bộp, rót thẳng vào tai giáo chủ đại nhân làm trái tim đập nhanh hơn, chỗ kia cũng theo bản năng co rút lại.
Tô Diễm cảm thụ rõ ràng nhưng không nói gì, anh chỉ khẽ nhếch một nụ cười rất nhẹ, động tác lại càng trở nên kịch liệt.
Thân thể giáo chủ đại nhân căng ra, đầu ngửa lên làm cằm và cổ lộ ra độ cung rất đẹp, tiếng thở dốc dồn dập, bàn tay nằm chặt bả vai Tô Diễm trở nên trắng bệch: “Tô… Tô Diễm… Chậm một chút…”
Độ cung hơi khóe môi lại càng cong hơn, Tô Diễm cũng thấp giọng nói bên tai giáo chủ đại nhân: “Không được.” Dứt lời, động tác của Tô Diễm còn mạnh hơn trước vài phần, làm giáo chủ đại nhân chỉ biết thở dốc chứ không thể nói được câu gì.
Nội bích không tự giáo co thắt lại cùng ánh mắt mơ màng của giáo chủ đại nhân đều làm Tô Diễm hơi thất thần, thầm muốn ôm lấy người dưới thân không ngừng đòi hỏi, cho đến khi tới điểm giới hạn mới thôi, Tô Diễm ôm chặt vòng eo của giáo chủ đại nhân, bắn mạnh vào chỗ sâu trong thân thể y.
“Tô Diễm…” Chất lỏng nóng bỏng trào vào trong cơ thể, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức làm thân thể giáo chủ đại nhân cứng lại, cả người dùng sức ôm chặt Tô Diễm, miệng há ra thở từng ngụm, mà bụng của Tô Diễm cũng không biết từ khi nào đã bị phía trước của giáo chủ đại nhân cọ ướt đẫm.
Tô Diễm ôm giáo chủ đại nhân nằm nghiêng trên giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng đang căng ra của y, thấp giọng cười nói: “Ngày mai chúng ta sẽ nghỉ ngơi, còn tối nay hãy để thuộc hạ ra sức hầu hạ giáo chủ đi…”
Thứ còn chôn ở trong cơ thể giáo chủ đại nhân, dường như có dấu hiệu sống lại…