Chương 1-2
Một trận choáng váng, lúc lần thứ hai mở to mắt, Tô Diễm mơ mơ hồ hồ ngửi thấy hình như là mùi máu. Thế là, quả nhiên là gặp báo ứng sao, lái xe trên đường cao tốc không một bóng người liền bị sét đánh chuẩn một cái như vậy.Chính là sao lại cảm thấy… Tư thế nằm này có chút không quá đúng nhỉ.
Đầu óc vốn dĩ có chút không rõ trong nháy mắt thanh tỉnh, Tô Diễm cúi đầu liền nhìn thấy mái tóc đen xõa tung trên ngực. Trong lòng nằm một người, trần trụi? Tô Diễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn trần nhà, quả nhiên là màn khắc hoa a, hơn nữa hương khí trong phòng này cũng không giống mùi thuốc tê cùng thuốc khử trùng, rõ ràng sa hoa hơn.
Là một người đàn ông đã từng học qua trung học, Tô Diễm trên cơ bản có thể phán định mình là xuyên qua, tuy rằng công tác vài năm vốn đã coi những thứ này là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng khi thật sự xuyên qua, Tô Diễm vẫn có chút không thể bình tĩnh.
Vào lúc Tô Diễm định tiếp tục thất thần, người trong lòng ngực lại giật giật, tựa hồ có vẻ không thoải mái rêи ɾỉ một tiếng. Lúc này Tô Diễm mới hoàn hồn, nhớ lại mình không phải nằm một mình.
Vì thế tình huống hiện tại là… Trong lòng ngực nằm một người trần trụi, căn cứ xúc cảm thì hình như là đàn ông, trong không khí có mùi máu, còn có thản nhiên… Hương vị sau khi làʍ t̠ìиɦ. Trường hợp này không khó phán đoán, trên cơ bản cũng chính là một vị thiếu gia quần áo lụa là rất là thô bạo thượng một người không biết là tiểu quan hay là nam sủng linh tinh, chính là vị nguyên chủ này à, ngươi cũng quá tàn nhẫn đi, dịu dàng một chút không được sao?
Tô Diễm không chịu được nhất chính là đám người yếu đuối bị tàn phá lập tức không nhịn được, định kiểm tra tình trạng thân thể của người trong lòng, vừa cúi đầu lại đối diện với một đôi mắt đen nhánh, rất sâu, rất sáng.
Nam sủng này… Bộ dạng thật đúng là không tồi nha. Tô Diễm đánh giá người này vài lần, không thể nói là đẹp, dáng người cũng không nhỏ xinh, nhìn thấy cũng đã hơn hai mươi tuổi, đã có loại tuấn tú câu nhân, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch, làm cho bản năng của Tô Diễm lập tức thức tỉnh.
Động tác rất nhẹ đứng dậy, Tô Diễm tận lực không tạo gánh nặng cho vết thương của người trong lòng, thấy y tựa hồ muốn mở miệng, Tô Diễm liền cười cười trấn an: “Hiện tại cậu đừng quan tâm đến cái gì cả, cũng đừng lộn xộn, để tôi làm cho.”
Người nọ có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Diễm một cái, cuối cùng cũng cúi đầu xuống, không hề ra tiếng.
Thật là nhu thuận nha. Tô Diễm không khỏi tán một câu trong lòng. Đi tới cửa mở ra, quả nhiên nhìn thấy một thị nữ đứng ngoài cửa, Tô Diễm cười nhẹ, rất là tự nhiên phân phó: “Cho người nâng dục dũng đến gian ngoài, ta muốn tắm rửa, lại chuẩn bị một lọ kim sang dược.”
“Vâng.” Thị nữ cung kính lui ra, nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Đóng cửa kỹ rồi quay trở lại, Tô Diễm ngồi ở bên giường, vừa định lật chăn xem thương thế của nam sủng lớn tuổi đáng thương này, chăn lại bị người kéo lại. Tay này thật ra cũng rất đẹp, thon dài hữu lực, hơn nữa lại trắng nõn.
“Lúc trước dối xử thô bạo như vậy với cậu là chỗ sai của tôi, hiện nay để cho tôi nhìn xem vết thương của cậu thế nào, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ cậu còn phải chịu đau vài ngày nữa.” Tô Diễm bày ra khuôn mặt cười dịu dàng thương hiệu của mình, dịu dàng trấn an, “Huống hồ trên người cậu còn có cái gì mà tôi chưa thấy qua, thân thể của mình quan trọng hơn.”
Trên khuôn mặt tái nhợt không nhìn ra biểu tình gì, rất là trầm tĩnh, nhưng vẻ đề phòng trong mắt quả thật đã giảm đi, lực tay cũng nhỏ xuống. Tô Diễm chậm rãi đẩy chăn ra, chờ đến lúc cả thân thể đều lộ ra, ánh mắt của Tô Diễm lại có chút phức tạp.
Dáng người tốt lắm, cơ thể ẩn ẩn có hình có dạng nhìn rất thích, làn da cũng rất trắng nõn bóng loáng, chỉ là… Đã trải qua một hồi làʍ t̠ìиɦ, trên người lại không có hôn ngân, hơn nữa… Chỗ phía dưới của y… Không có? Nhìn đến đây Tô Diễm lại lần nữa câm nín đồng tình cho vị nam sủng quân số khổ này. Phỏng chừng là xuất thân thái giám trong cung do phạm lỗi mà bị trục xuất đi, khẩu vị của nguyên chủ này… Thật là có chút nặng nha. Người ta đã không có phía trước rồi, lại còn đối xử với mặt sau của y thô lỗ như vậy.
Tô Diễm dịu dàng kéo hai chân y ra, nhìn thấy vết thương phía sau của y, bị xé rách nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng, phỏng chừng là vị nguyên chủ này không có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ với đàn ông đây.
Xoát một tiếng, Tô Diễm còn chưa kịp bổ não xong, đã nhìn thấy nam sủng quân số khổ nhanh chóng kéo chăn, sắc mặt cũng có chút âm trầm, còn không cẩn thận suy nghĩ sao lại thế này, bên ngoài đã có người cung kính nói: “Dương tổng quản, nước ấm đã chuẩn bị xong.”
Thế này… Là anh thất thần quá lợi hại hay là đây kỳ thật là thế giới võ hiệp? Đi đường cũng không có tiếng hả?
“Chúng ta đi rửa sạch một chút trước đi.” Có lẽ bởi vì đồng tình với nam sủng quân nhỉ? Tô Diễm phá lệ dịu dàng ôm người từ trên giường đi đến gian ngoài, sau đó đặt đầu của người ta lên trên vai mình, đôi tay đầu tiên là với xuống xoa xoa thắt lưng cho y: “Cậu an tâm ngâm là được rồi, những chuyện khác đều giao cho tôi đi, có thể sẽ đau một chút, nhưng chỉ cần nhẫn là xong.”
Người nọ thản nhiên liếc anh một cái, ngữ khí lại lạnh nhạt: “Năm đó đã từng thu vào, không phải so với điều này còn đau hơn gấp trăm ngàn lần sao?”
Cũng đúng a, việc tiến cung tịnh thân kia cũng là chuyện cửu tử nhất sinh, nghĩ như vậy, Tô Diễm liền càng thêm thương tiếc đồng tình với nam sủng quân đáng thương này. Khi ngón tay thon dài với vào trong tiểu huyệt ấm áp Tô Diễm vẫn cảm thấy xấu hổ, dù sao loại chuyện này anh cũng làm lần đầu tiên, trước kia tuy rằng cũng bởi vì không thể chối từ thịnh tình của đối phương mà cùng mấy thiếu niên lên giường vài lần, nhưng anh đều rất dịu dàng không làm cho người ta bị thương.
Cảm giác giữa ngón tay có chất lỏng chảy ra, Tô Diễm biết trừ bỏ máu còn có thứ khác, tuy rằng đã biết là từ thân thể mình đi ra, nhưng Tô Diễm vẫn có vẻ xấu hổ đỏ mặt.
Rửa sạch xong lại bôi thuốc lên, tuy rằng nam sủng quân vẫn nghiêm mặt, nhưng dù sao vẫn còn phối hợp, cuối cùng lúc ôm người đặt nằm ở trên giường Tô Diễm thở phào một hơi trong lòng, hầu hạ người như vậy thật là mệt mỏi quá.
“Ngươi…” Vào lúc Tô Diễm sắp ngủ, người bị anh ôm vào trong ngực lại nhẹ nhàng ra tiếng.
Đầu năm nay khí thế của nam sủng cũng có đủ a, chẳng lẽ nguyên chủ chính là thích điểm này của y?
“Làm sao vậy?”
“Ngươi là ai?” Tô Diễm nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng cau mày trên khuôn mặt không thay đổi của y. Được rồi được rồi, người ban đầu thô bạo như vậy đột nhiên lại đi dịu dàng quả thật rất làm cho người ta hoài nghi, chỉ là anh thật sự là bản tính phát tác nha. Hơn nữa… Bị một nam sủng phát hiện, vấn đề cũng không lớn đi.
Lại ôm sát người trong lòng một chút, nói không hổ là nam sủng a, ôm thật là thoải mái: “Cậu đã phát hiện tôi không phải là người ban đầu kia?” Mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tối như mực rất đẹp, Tô Diễm cười có chút bất đắc dĩ, “Tôi họ Tô tên Diễm, có vẻ như bị sét đánh chết, khi tỉnh lại thì đã vào trong thân thể này. Cậu, tin tưởng sao?”
Nam sủng quân mặt không hề thay đổi dời tầm mắt.
“Nói cậu tên là gì?” Tô Diễm có chút tò mò hỏi.
Nam sủng quân lại ngẩng đầu nhìn anh, mày hơi hơi nhăn lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói ra một cái tên: “… Đông Phương.”
Còn là họ kép a.
Tay đang ôm người lại nắm thật chặt, Tô Diễm ngiêng người hoàn toàn ôm y vào trong ngực, xúc cảm cực tốt làm cho Tô Diễm buồn ngủ. “Đông Phương, hiện tại tôi rất mệt, có chuyện gì sáng mai dậy chúng ta nói sau được không? Hơn nữa thân thể của cậu cũng cần nghỉ ngơi.”
Thân thể trong lòng tựa hồ không thoải mái giật giật, trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: “Vậy để ngày mai rồi nói sau.”
Tô Diễm lập tức ôm người ngủ say như chết, không nhìn thấy ánh mắt chăm chú mà sắc bén của người trong lòng.