Nàng Trở Thành Vạn Nhân Mê Sau Khi Xuyên Thành Nữ Xứng Trong Truyện Thuần Ái

Chương 9

Vài ngày trước, hắn từng đến cầu xin công chúa, nhưng vì hắn chỉ có thể dùng tay ra hiệu, công chúa thấy phiền đã lập tức đuổi đi.

Có lẽ Lý Quan Kỳ cũng nhận ra nguyên nhân mình bị ghét bỏ, lần này đến mới đặc biệt viết ra giấy.

Nhưng đứng xa quá, lại thêm bộ đồ đỏ rực, Sở Vân Ca nhíu mày: "Nhìn không rõ."

Lý Quan Kỳ vội vàng tiến lên, trên mặt tràn đầy khẩn cầu.

Lại gần rồi, nàng mới nhìn rõ nội dung: "Điện hạ, xin người hãy cứu muội muội của thảo dân, thảo dân nhất định sẽ báo đáp người thật tốt!"

Sở Vân Ca nhìn thiếu niên. Lại gần mới phát hiện, làn da hắn trắng mịn không tì vết, mang vẻ trắng lạnh, ngũ quan tinh xảo, đôi môi không điểm mà hồng, trông còn đẹp hơn cả nữ tử nữa.

"Được." Nàng đáp ngay.

Lý Quan Kỳ ngẩn ra, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng. Đỗ Nhược kinh ngạc: "Điện hạ, thật sao?"

"Đương nhiên." Sở Vân Ca nhìn Lý Quan Kỳ: "Cứu muội muội ngươi xong thì ngươi chính là người của ta."

Lý Quan Kỳ sững người, không động đậy.

"Ngươi không nghe thấy à?" Sở Vân Ca nghi hoặc hỏi.

Lý Quan Kỳ vội vàng lắc đầu, hắn có nghe thấy.

"Vậy còn không mau đi đi? Hay là... ngươi không muốn?" Nàng nghiêng đầu.

Lý Quan Kỳ lập tức lắc đầu, mặt đỏ bừng lên, cảm kích dập đầu, một cú rồi hai cú, chỉ trong chớp mắt đã vang lên liên tiếp, đến mức trán hắn cũng đỏ bừng lên.

Sở Vân Ca khẽ "shhh" rồi nói: "Đủ rồi, ngươi mà còn dập đầu nữa ta không cứu muội muội ngươi nữa đâu."

Tiểu "cún con" này, sao mà khiến người ta xót xa quá thể đáng.

Lý Quan Kỳ rạng rỡ vui mừng, còn Đỗ Nhược thì đơ mặt: "Điện hạ, hắn chỉ là một tên câm thôi mà. Nếu người thu nhận hắn thì chắc chắn sẽ bị thiên hạ chê cười. Hay là dùng mạng của hắn để uy hϊếp Khanh Trần đi?"

Ánh mắt Lý Quan Kỳ thoáng hiện vẻ sợ hãi. Sở Vân Ca khẽ cười, giọng nói mang theo chút lười biếng nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương: "Bổn cung thấy lấy mạng ngươi để uy hϊếp thì thích hợp hơn đấy."

Danh tiếng độc ác của công chúa, chính là tích lũy từng chút một như thế này mà thành.

Gương mặt nàng trầm xuống: "Đỗ Nhược, nếu lần sau còn đưa ra mấy chủ ý lệch lạc này thì bổn cung sẽ cắt lưỡi ngươi đấy."

Nàng không cần thứ tình bạn giả tạo bằng mặt mà không bằng lòng này.

Đỗ Nhược lập tức tái nhợt, sợ đến mức cả người run lên. Lý Quan Kỳ cũng hoảng sợ, lúc rời đi theo thị vệ còn chẳng dám ngẩng đầu.

Vẻ ngoài thì ổn, nhưng "lá gan lại quá nhỏ".

Sau khi Lý Quan Kỳ đi khỏi, Đỗ Nhược run rẩy bưng tới một bát canh táo đỏ bổ máu.

Sở Vân Ca nhìn bát canh, đáy mắt xẹt qua một vẻ chán ghét cùng kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn cầm lên, không chút do dự uống cạn.

Không uống không được, không uống sẽ chết nhanh hơn. Nhưng cũng chỉ là chữa cháy tạm thời, nếu không tìm cách để Hoàng đế giảm bớt một bát máu, thì cứ bị rút thế này, không biết ngày nào nàng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Uống xong, nàng bỗng cảm thấy trong góc đồng kính có một vệt đỏ lóe qua.

"Ai?" Sở Vân Ca vung tay, bát sứ trong tay lập tức bay thẳng về phía màu đỏ kia.

Chiếc bát rơi xuống đất, không trúng ai cả. Nhưng ngay sau đó, một thiếu niên vận y phục đỏ từ trên mái ngói nhảy xuống, không bước vào trong điện, mà chỉ đứng bên ngoài, trừng mắt nhìn nàng: "Sao ngươi phát hiện ra ta?" Giọng hắn ta trong trẻo, đầy vẻ ngang tàng của thiếu niên.

Sở Vân Ca nhìn hắn ta, trong đầu lập tức hiện ra cái tên: Bùi Kỵ.

Bùi Kỵ, tự là Vô Úy, lưng đeo trường kiếm, mày kiếm mắt sao, phong thái hiên ngang, toàn thân toát lên vẻ hào sảng của một kiếm khách giang hồ.

Ba vị công đầu trong những cặp đôi với vị hoàng đế giả nữ thân đều đã xuất hiện: Tạ Võng Trạch là kẻ địch ôn nhu mà thâm sâu, Khanh Trần là cao tăng cấm dục vì nàng mà sa vào ma đạo, còn Bùi Kỵ chính là thiếu niên tướng quân sát khí bừng bừng.