Chương 42
“Bà xã, em đừng dọa đứa nhỏ sợ, Tĩnh nè khi nãy các con đang làm gì vậy?”Ba Tĩnh nhìn bàn tay còn chưa lấy ra khỏi đũng quần Tiêu Địch của con trai mình, quần áo kia đều muốn bị xé rách ra cả rồi.
“Không có gì, chỉ là trò chơi tình thú mà thôi, con xin lỗi đã quấy rối hai người nghỉ ngơi, ba mẹ ngủ ngon, hẹn ngày mai gặp.”
Tĩnh ôm Tiêu Địch đi ra ngoài. Bức tường phía sau lưng lập tức khép lại. Tiêu Địch ngây ngốc hỏi.
“Anh còn chưa nói cho em biết ba mẹ của anh đã đến đây.”
“Không sao đâu, xem ra mẹ tôi rất thích em.”
“Quay về ngủ thôi, trước khi đi ngủ em muốn đi ngắm sao được chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Tĩnh ôm Tiêu Địch đi về hướng phòng ngủ, y vui vẻ hôn Tiêu Địch một cái. Tĩnh hôn lên mặt Tiêu Địch, cậu ôm cổ y, có người bạn đời như vậy cũng không tệ lắm, y mang đến cho cậu cảm giác rất an toàn.
Sau khi Tĩnh rời đi thì ba mẹ y có chút suy tư.
Mẹ Tĩnh tựa vào trên người chồng mình.
“Ông xã, vật nhỏ kia thật là đáng yêu a.”
“Tình thú?”
Ba Tĩnh lẩm bẩm trong miệng một câu. Hít sâu không khí ở trong phòng một hơi, dường như ông nghe được mùi hương, một loại thể vị sau khi đã trải qua sự tình nào đó.
Đột nhiên An ôm chặt lấy vợ mình.
“Thân ái, em không cảm thấy đã rất lâu rồi chúng ta chưa có làm sao?”
“Làm? Em nghĩ anh còn chưa tới kỳ động dục mà.”
“Nhưng hiện tại đột nhiên anh lại rất muốn ôm em.”
Mẹ Tĩnh hít sâu, nâng cổ lên, bà cũng ngửi thấy được loại khí tức kia.
“Hay là em nên phối hợp với anh, biết đâu chúng ta có thể…sinh thêm một em trai cho Tĩnh. Em rất thích vật nhỏ đáng yêu.”
Hai người ôm nhau ngã xuống giường.
Có lẽ trên người Tiêu Địch mang theo một loại khí tức của riêng người địa cầu, góp phần mang lại cơ hội cho tinh cầu W giải quyết vấn đề giảm sút tỷ lệ sinh sản.
Trên địa cầu sự kiện Tiêu Địch – một người yêu thích nghiên cứu phi thuyền – kết hôn với Tĩnh – một trong 3 đại tướng quân của tinh cầu W, đối với địa cầu cùng tinh cầu W đều có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Những người sống trên phi thuyền đều ân ân ái ái, đây là phát biểu của Thiên Tâm.
“Tắt đèn, đi ngủ, mọi người cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
TOÀN VĂN HOÀN