Chương 21
Bước vào kỳ nghỉ hè, dường như Tiêu Địch không có việc gì để làm, nhưng là hoạt động bên hội nghiên cứu UFO của bọn họ lại đặc biệt nhiều.Dựa theo lời của hội trưởng thì chủ đề của năm nay là một năm không bình thường, nguyên nhân chính là do ngoại tinh nhân đã đến địa cầu của chúng ta. Mặc dù bọn họ không ở lại đây, thế nhưng nghe nói là những người ấy đang đàm phán chuyện gì đó cùng với chính phủ các nước.
Trên bầu trời thưa thớt có thể thấy được bóng dáng của vài chiếc phi thuyền, bọn họ là đang tìm kiếm mục tiêu để quan sát hay sao.
Sáng sớm vài người chạy xe đạp vào vùng ngoại ô nhằm tìm kiếm một chiếc phi thuyền bay ở độ cao tương đối thấp. Hy vọng sẽ tìm được một chiếc phi thuyền ở chung quanh đây, lần này có thể xem như không khác gì một chuyến dã ngoại cả.
Mọi người tiến hành thảo luận sôi nổi, chủ đề đầu tiên chính là phi thuyền được làm từ vật liệu gì. Sau khi Tiêu Địch đưa ra một vài phát biểu về kim loại trí năng liền nhận được tán thưởng từ mọi người, họ cho rằng cậu có sức tưởng tượng thật phong phú. Như vậy xem ra là không có ai tin rồi, chuyện này Tiêu Địch cũng không muốn cãi cọ làm gì, dù sao cậu cũng đã được chứng kiến tận mắt rồi. Hơn nữa cậu cũng không có khả năng dưới tình huống chưa được chủ nhân cho phép đã mang theo nhiều người như vậy đến thăm phi thuyền của người ta a, nơi đó chính là nhà của Tĩnh nha.
Nói nói liền có chút khát, lấy bình nước ra uống một ngụm, nóng quá hà. Thiệt muốn có một bình nước đá.
Bất quá nhìn chung quanh một chút, cách bọn họ không xa chính là ruộng lúa, chỗ này ngay cả một quán nước nhỏ cũng đều không có.
Tiêu Địch đưa bình nước chỉ còn lại phân nửa của mình lên trước mặt, xuyên thấu qua nó nhìn thấy một chiếc phi thuyền ở phía đối diện, phi thuyền lơ lửng trên ruộng lúa từ nãy đến giờ vẫn không nhúc nhích không biết là họ đang làm cái gì nha. Đột nhiên cậu thấy một luồng ánh sáng chiếu đến trước mắt, lập tức ngoài bình xuất hiện đầy bọt nước, sờ vào bình nước ban nãy, thật ngạc nhiên khi thấy nước bên trong đã biến thành nước đá.
Tiêu Địch vừa ngồi xuống vừa cầm bình nước tươi cười, đột nhiên cậu nhớ tới một việc, Thiên Tâm từng nói qua cậu ấy có mặt trên mỗi một chiếc phi thuyền. Thế nhưng vừa rồi cậu còn chưa có nói khẩu lệnh mà. Máy vi tính trí năng đều sẽ thực hiện nhiệm vụ sau khi nghe được mệnh lệnh, không có khả năng có thể tự hành động toàn bộ như vậy a. Ở xa như vậy còn biết được trong đầu cậu đang nghĩ cái gì sao?
“Xin hỏi hiện tại là ai đang ở trên phi thuyền vậy?”
Tiêu Địch nhỏ giọng nói ra một câu.
Ngay sau đó cậu nghe được một từ “Tĩnh”.
Sẽ không trùng hợp vậy chứ? Chẳng lẽ đây thật sự là duyên phận sao, ở chỗ này cũng có thể tình cờ gặp nhau được. Tiêu Địch cười cười với phi thuyền, phi thuyền chợt di chuyển lại gần cậu một tí.
Lúc này thình lình nghe thấy một tiếng hét thảm từ phía sau.
“Cứu mạng a!”
Tiêu Địch quay đầu lại nhìn, thấy một con chó to đang đuổi theo bạn của cậu chạy tới đây.
“Có chó đó!”
Nhìn thấy mọi người chạy trốn tứ phía, con chó to không biết nên rượt theo người nào thì tốt, chỉ có Tiêu Địch – người đưa lưng về phía cậu bạn khi nãy –
là xui xẻo nhất, phía trước là ruộng lúa nếu đi vào đó khẳng định sẽ chạy không thoát, còn nếu xoay người bỏ chạy thì đã không còn kịp rồi.
Mắt thấy con chó to đã sắp nhào tới trên người cậu. Nó vừa mới nhào đến, Tiêu Địch còn chưa biết phản ứng ra sao thì đột nhiên từ phi thuyền chiếu xuống một luồng sáng hút con chó kia biến mất