Đứa con là mong ước hai năm của cô, vô số lần cô từng nghĩ tới đứa trẻ đó giống ai, khi con mở miệng bé nhỏ gọi ngọng nghịu tiếng mẹ cũng đủ khiến cô hạnh phúc, làm sao cô có thể dạy nó nên người, làm sao cô có thể để nó vui vẻ vô ưu vô lo lớn lên….
Có lúc nói với Mộ Phong những điều đó cũng sẽ bị xem thường, nói cô bị tẩu hỏa nhập ma. Cho nên có thể tưởng tượng lúc cô quyết định bỏ đứa bé trong bụng có thể khổ sở đến mức nào, đau như muốn hủy diệt cả trời đất, cô muốn điên lên.
Nằm ở trên bàn phẫu thuật, cô khóc đến không còn biết đất trời ra gì, khiến cho bác sĩ hỏi cô nhiều lần đã xác định muốn phá thai? Cô gật đầu nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt khóe mắt, rơi vào khăn trải giường màu trắng. Cái loại đau đớn ấy như khoét vào tim, thấu vào xương. Không phải đau da thịt mà là xương thịt chia lìa.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, không thể bảo vệ được con mình, nhưng đứa bé cô không thể nhận được, cô không muốn cùng cái kẻ xấu xa kia có bất kỳ dính dáng nào.
Trong xương tủy của cô là quyết tuyệt, cho đến tận khi kí đơn ly hôn cô cũng không thèm nói cho Trịnh Vĩ biết họ từng có một đứa trẻ.
Trịnh Vĩ liền cực kỳ tức giận uy hϊếp cô:
“Nếu như ly hôn, một phân tiền cô cũng không có, căn nhà cũng là tên của Trịnh Vĩ, cô muốn cũng đừng mơ.”
Cho đến giờ khắc kia, Hàn Dẫn Tố mới biết được người đàn ông cô đã gả hai năm kia là loại người gì. Cô một lòng một dạ vì nhà chồng, nhưng vừa mới bắt đầu hắn đã đề phòng cô, hoặc là nói mới bắt đầu gia đình kia nghĩ rằng cô lấy hắn cũng chỉ vì căn nhà và hộ khẩu. Trong mắt bọn họ những thứ ấy có quý giá đến đâu nhưng với cô chúng không đáng giá một đồng.
Hàn Dẫn Tố thu xếp xong giá vẽ và đồ đạc, đám học sinh đã về gần hết, mà những đứa còn ở lại cũng dọn dẹp gần xong, chỉ còn Vệ Phong đang luống cuống tay chân. Hiển nhiên cái người gọi là cậu kia thật chẳng xứng vai, cứ đứng một bên nhìn cháu trai mình dọn dẹp, ý định giúp đỡ cũng không có.
Tiểu Phong rốt cuộc biết muốn cậu đi cùng mình không tốt chỗ nào rồi, bình thường bảo mẫu và bà ngoại đã sớm giúp nó thu dọn xong. Nhưng giờ cậu đứng ngay bên cạnh, nó giương đôi mắt tràn ngập khát vọng nhìn cậu một cái nhưng không dám mở miệng nhờ cậu giúp một tay. Chỉ có thể mím cái miệng nhỏ chậm rãi thu đồ lại.
Phương Chấn Đông nhìn cháu trai đang vụng về thu dọn khiến chân mày không khỏi nhíu chặt. Tiểu tử này có vẻ hoạt động kém, chút chuyện như vậy mà làm cũng không xong. Chẳng giống như anh lúc bằng nó, cái gì cũng thu xếp gọn gàng được rồi. Xem ra nên nói chuyện với Tiểu Nam một chút, học những thứ này có lợi gì? Điều cần thiết là phải làm cho tên tiểu tử này nhanh nhẹn, khỏe mạnh. Quân khu anh chẳng phải là có trại hè cho trẻ em sao? Bắt Tiểu Phong vào trại lính rèn luyện một tháng đảm bảo khi trở lại không phải là hình dạng này nữa.
“Động tác mau!”
Phương Chấn Đông mở miệng ra lệnh khiến Tiểu Phong sợ hết hồn, uất ức lên khóc òa một tiếng, đôi mày Phương Chấn Đông càng nhíu chặt hơn:
“Không được khóc, nam tử hán mà khóc nhè giống con gái thì làm làm gì?”
Thanh âm nghiêm nghị mang theo giọng ra lệnh khiến Hàn Dẫn Tố buồn cười, cũng may học sinh và người lớn về hết nếu không sẽ thành trận náo nhiệt.
Hàn Dẫn Tố đi tới, Tiểu Phong giống như nhìn thấy vị cứu tinh, vội nhào vào ngực cô, khóc toáng lên. Hàn Dẫn Tố vỗ vỗ vai nó, liếc nhìn Phương Chấn Đông một cái khiển trách:
“Tiểu Phong còn nhỏ, vả lại bình thường là một đứa trẻ hướng nội, người lớn muốn giáo dục thì phải có phương pháp, nghiêm khắc là không tốt.”
Cô gái nhỏ này dám dùng giọng đó để dạy dỗ anh, trong mắt không còn tia e ngại mà sáng lên làm Phương Chấn Đông không khỏi nhớ đến cây mai trắng ngày tuyết rơi đó.
Ánh mắt không tự chủ nhu hòa lại, anh tự nhận là nhu hòa nhưng thật ra thì trong mắt Hàn Dẫn Tố vẫn là nghiêm túc quá đáng. Hàn Dẫn Tố an ủi Tiểu Phong xong, giúp nó dọn dẹp rồi định xoay người cầm lấy đồ của mình ra về.
Ai ngờ tên tiểu tử kia gắt gao nắm lấy y phục của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc xong có chút đỏ rực, mím môi, chớp mắt hết sức đáng yêu. Đứa trẻ này có chút mập nhưng ngũ quan rất xinh đẹp giống các bé gái, lại có năng khiếu hội họa, là đứa trẻ ngoan ngoãn hướng nội.
Hàn Dẫn Tố đã từng đề nghị với mẹ thằng bé tốt nhất nên cho nó tham gia nhiều hoạt động tập thể, nhiều bạn bè cũng lứa tuổi có lẽ sẽ tốt hơn cho nó rất nhiều.
Chỉ là, lúc này hai tay nhỏ bé của nó đang nắm lấy y phục của cô khiến cô mềm lòng, cầm tay nó rồi cúi xuống bảo:
“Tiểu Phong sợ cậu con sao”
Ánh mắt Tiểu Phong lóe lên, liếc nhìn Phương Chấn Đông một cái, nhanh chóng cúi đầu. Phương Chấn Đông dở khóc dở cười, anh và cháu trai mới vừa quen không được mấy ngày, không phát hiện ra đứa nhỏ này có tính hướng nội à! Quấn lấy anh hỏi mọi lúc, cái miệng nhỏ chưa từng ngừng qua. Bây giờ là thế nào đây? Có lẽ mẹ anh đúng rồi, còn tiểu nha đầu này nữa, nhìn anh như là nhìn thập đại ác nhân vậy.
Anh có làm gì đâu, từ đầu tới giờ chỉ nói có đúng hai câu mà tên tiểu tử này đã khóc tướng lên. Hàn Dẫn Tố suy nghĩ một chút rồi xoa xoa cái đầu Tiểu Phong:
“Chi bằng như vậy, cô Hàn đưa con về nhà được không?”
Ôm tiểu tử ngồi ở ghế ngồi sau xe, ánh mắt nó bất chợt nhìn Phương Chấn Đông, Hàn Dẫn Tố ngẩng đầu lên, cùng lúc đó Phương Chấn Đông cũng nhìn qua gương chiếu hậu nhìn lại.
Trong lòng Hàn Dẫn Tố liền suy nghĩ, chẳng lẽ quân nhân đều được huấn luyện vẻ mặt này? Từ nãy đến giờ vẻ mặt anh ta chẳng thay đổi chút nào trừ chân mày động đậy mà thôi. Giống như ảnh chụp được dán trước cửa có tác dụng trừ tà!!!
Nghĩ tới gương mặt này được dán lên cửa để trừ tà khiến lòng cô không khỏi cười thầm. Đây là lần đầu tiên trong một tháng này cô được vui vẻ, là do khuôn mặt người đàn ông này mang lại.
Giỏi về quan sát động tác để đoán biết suy nghĩ của người là điều một trinh sát cần phải học, nhìn thái độ của nha đầu này có thể biết trong đầu ngoài anh ra thì chẳng có ai khác vào đây cả.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, mặt mày có chút giãn ra, đôi mắt mang chút nghịch ngợm thoáng qua. Cô thật trẻ, nhìn kỹ có thể nhìn thấy cả mạch máu nhỏ dưới da.
“Cô giáo Hàn không phải là người thành phố này đúng không?”
Phương Chấn Đông chợt mở miệng, Hàn Dẫn Tố sửng sốt, không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi cô vấn đề chẳng ăn nhập gì cả, nhưng vẫn gật đầu một cái:
“Vâng, tôi là người Chiết Giang.”
Trong thời gian còn lại, hai người không còn nói chuyện với nhau thêm câu nào nữa. Xe chạy qua thành thị Hàn Dẫn Tố cảm thấy có chút vội vàng, cúi đầu hỏi Tiểu Phong:
“Nhà con ở xa như vậy sao?”
Thằng nhóc hiển nhiên đã trở lại bình thường rồi, chun cái mũi nhỏ nói:
“Bà nội con ở ngoại ô, ông nội nói nhớ con nên cậu đưa con đến đây ở hai ngày.”
Hàn Dẫn Tố suy nghĩ một lát, nghĩ mình làm thế nào để trở lại đây, lần này làm gà mẹ xía vào chuyện người khác lại rước vào phiền toái rồi. Phương Chấn Đông nhìn thấy, khóe miệng khẽ giần giật.
Nhà ông bà nội Tiểu Phong ở ngoại ô là biệt thự mới xây, xe dừng trước cửa chính, Phương Chấn Đông ra trước mở cửa xe, Hàn Dẫn Tố cùng Tiểu Phong xuống xe. Phương Chấn Đông xoay qua chỗ khác, mở cửa bên tay lái phụ:
“Cô giáo Hàn, cô ngồi ở đây.”
Giọng nói không cho cự tuyệt theo thói quen, Hàn Dẫn Tố bất giác liền theo chỉ thị của anh ngồi vào, rồi chợt giật mình. Anh nói: “Chờ tôi” rồi đóng cửa lại ôm Tiểu Phong đi vào. Tiểu Phong còn vẫy tay bé nhỏ chào tạm biệt cô.
Trong lòng Hàn Dẫn Tố bắt đầu rối rắm, đây ý là Phương Chấn Đông muốn đưa cô về thành phố sao? Đúng vậy, dù thế nào thì cũng phải trở về, thuận đường thì sao cô không theo. Cẩn thận suy nghĩ một chút, không phải vì anh ta cô mới tới đây sao? Giờ thì anh ta đưa cô về cũng phải lẽ.
Điện thoại trong túi xách vang lên, Hàn Dẫn Tố lấy điện thoại di động ra, nhìn vào màn nhìn nhíu mày, giọng lạnh lùng nhấn nút nghe:
“Có chuyện gì?”
Thật ra thì Trịnh Vĩ không muốn ly hôn, Hàn Dĩnh xinh đẹp có phong tình, nhưng rốt cuộc cũng không đủ thể diện, không có trình độ học vấn, không có kiến thức, không thể mang đi xã giao, đưa đi thật mất mặt.
Ban đầu cô ta tới thành phố B đi làm, tìm gặp hắn, một tiếng anh rể, hai tiếng anh rể miệng ngọt không tả nổi. Hắn cảm thấy dù sao cũng là em vợ, không có máu mủ cũng là em vợ.
Đối với việc ân oán của Dẫn Tố với nhà cô hắn không biết nhiều lắm, chỉ biết là mẹ kế mà Hàn Dĩnh chính là con mẹ kế. Quan hệ của Dẫn Tố với người nhà vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm đến mức chẳng khác gì người xa lạ. Trừ hằng năm về thăm bà ngoại của Dẫn Tố, sau khi kết hôn, cô chưa từng về nhà mẹ đẻ.
Hàn Dĩnh tìm đến, sắc mặt của cô không tốt, vì thế Hàn Dĩnh đành tìm đến cơ quan hắn, hắn bị cô ta dây dưa, rồi hắn xin cho cô ta làm thu ngân ở phòng ăn cơ quan, công việc dễ dàng, chỉ ở trong nhà, đãi ngộ không tồi còn được ở kí túc xá nữa.
Hàn Dĩnh nhận được lương tháng đầu tiên thì mời hắn ăn cơm, Trịnh Vĩ là người sĩ diện sao có thể để cô ta bỏ tiền ra liền mời cô ta đi ăn đồ Hàn Quốc. Vì Hàn Dĩnh tửu lượng rất khá nên cứ chuốc rượu hắn, chưa ăn đến nửa bàn thì đã say rồi….
Tỉnh lại thì thấy đang ở khách sạn đối diện nhà hàng, nói hắn một chút ấn tượng không có là nói xạo, chẳn qua là hắn cố tình ỡm ờ. Đối với việc đàn bà đưa tới cửa, đàn ông mà cự tuyệt thì chỉ có là đồ ngu. Mà Hàn Dĩnh lại rất xinh đẹp, hơn nữa trên giường mạnh bạo hơn chị cô ta nhiều.
Trước kia khi theo đuổi Hàn Dẫn Tố hắn cảm thấy cô thật thần bí, như mây bay trên trời nhưng rơi xuống mặt đất cũng chỉ là nước mà thôi. Hơn nữa tư tưởng bảo thủ, ở trên giường không thích thay đổi làm hắn không thấy thú vị.
Bỗng nhiên gặp gỡ cao thủ như Hàn Dĩnh thì làm sao hắn có thể vứt bỏ, một lần sẽ có lần hai, hai người càng lén lút thì là gan càng lớn. Nếu không cũng đã không bị Hàn Dẫn Tố bắt tại nhà.
Trịnh Vĩ ngay lập tức suy nghĩ, mặc dù Hàn Dẫn Tố bắt gặp, nhưng chỉ cần hắn nhận sai lầm, ăn nói khép nép dụ dỗ cô thì sẽ không sao. Nào ngờ lại nghiêm trọng đến mức ly hôn. Dù sao cô cũng là người ngoại tỉnh, không có nhà mẹ để dựa vào, trừ hắn ra cô còn có thể làm gì?
Nhưng lần này hắn đã đoán sai, mềm mỏng, uy hϊếp tất cả đã dùng, người thường ngày luôn ôn thuận như Hàn Dẫn Tố lần này như uống nhầm thuốc kiên quyết đòi ly hôn.