Chương 1: Gặp hái hoa tặc
Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hái hoa tặc vậy mà lại tự tìm đến mình.“Ngươi là người phương nào?” Đông Phương Bất Bại mở miệng hỏi, trước mặt y là một đạo bình phong, trên thêu một bức đồ mẫu đơn đỏ.
“Tại hạ Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, lần này đến đây, chỉ vì muốn được diện kiến phương nhan của phu nhân.” Dương Phàm phe phẩy cây quạt, cười nói: “Ta sớm tìm hiểu tổng quản Dương Liên Đình của Nhật Nguyệt Thần Giáo âm thầm dưỡng một mỹ nhân, không cho ai gặp. Vì vậy, ta nghĩ muốn được nhìn thấy dung mạo của phu nhân.”
“Hừ!” Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, bắn ra một ngân châm, thẳng tắp hướng về phía người nọ.
“Úi da~” Dương Phàm núp vội, né tránh ngân châm kia, thở dài nói: “Phu nhân cần gì phải vậy, tại hạ cũng không có ý mạo phạm.”
“Nga? Đêm khuya ngươi xông vào khuê phòng của nữ tử, hẳn là muốn làm việc bất nghĩa, ngoài miệng lại nói dễ nghe như vậy. Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”
“Tại hạ đến chỉ để nhìn một phương nhan, xem xong sẽ đi.”
Hai người giằng co hồi lâu, nhưng là không ai nhường ai. Đông Phương Bất Bại có ý gϊếŧ người này, thế nhưng võ công hắn cũng không kém, càng huống chi, tâm trạng y cũng có vài phần tò mò thích thú. Mặc dù có tức giận tên đăng đồ tử này, nhưng lại vui vẻ vì có người coi y như nữ tử, cũng muốn biết người này rốt cuộc có ý đồ gì. Lại thêm mấy ngày nay không nhìn thấy bóng dáng Liên đệ, đoán chừng hắn đang chơi đùa sung sướиɠ với mấy cơ thϊếp. Không bằng, để người này lại làm thú vui cũng tốt. Dù sao, gϊếŧ hắn cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. [R: bị coi là thú vui mới đau =)) đồ chơi a
:D
mỹ nhơn chán mới tìm anh chơi
J]
“Thôi, ngày mai tại hạ lại đến.”
Dương Phàm khom mình, phe phẩy cây quạt nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Ngày mai, ngươi nếu như còn dám quay lại, ta liền gϊếŧ ngươi.” Đông Phương Bất Bại ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút chờ đợi.
——–
“Ngươi còn dám tới!” Đông Phương Bất Bại chờ đến buổi tối, quả thật thấy người nọ một thân bạch y bước vào phòng. Hôm nay bởi vì y và Liên đệ có chút tranh chấp, trong lòng thấy không vui, sớm đã quên hôm qua còn nghĩ muốn tìm một thú vui, liền bắn một ngân châm ra ngoài.
Dương Phàm né trái né phải, dù chưa bị thương, nhưng cũng chật vật cực kỳ. Hắn vỗ vỗ ống tay áo, thầm than: Hái hoa quả là không dễ a, không biết đến bao giờ mới có thể ngang hàng với sư phụ.
Nguyên lai sư phụ người này vốn là hái hoa tặc tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, tuy là hái hoa tặc, nhưng lại được phần lớn nữ tử yêu thích, còn ngóng trông hắn
đến hái mình. [=.= hờ]
Chính vì hắn lớn lên tuấn mĩ, cử chỉ lại tuyệt không mạo phạm ai, mỹ nhân nào cũng muốn được gặp hắn. Tuy là hái hoa tặc, nhưng hắn lại chỉ là cùng phu nhân và tiểu tỷ nói chuyện phiếm giải sầu thôi.
[R:thế mà cũngđòi làm hái hoa tặc…]
Dương Phàm chính là đệ tử của hắn, đây chính là lần đầu tiên Dương Phàm một mình ‘ra trận’.
Đông Phương Bất Bại ở cách một tấm bình phong, hôm nay thêu một đôi uyên ương màu trắng, lúc này y mới có thể thấy rõ được diện mạo của tên hái hoa tặc này. Khi y nhìn thấy, cũng không nhịn được khen ngợi: quả là phong độ phiên phiên (*), cử chỉ tiêu sái. (* phiên phiên: nhẹ nhàng nhanh nhẹn)
Trong tâm y khẽ động, lại nhớ đến phu nhân đi theo thủ phụ đạo( đạo đức chuẩn mực của ngườiphụ nữ), nghĩ lại mình cũng không phải là nữ tử chân chính, lại là người trong giang hồ, cần gì phải tuân thủ nghiêm ngặt, chi bằng cứ trêu chọc vui đùa với hắn một lát ~.
Không đợi y kịp mở miệng, Dương Phàm cười nói: “Trong lòng phu nhân có chuyện bực mình ư?”
Lời này đương nhiên là do sư phụ Dương Phàm dạy, hắn đối với nữ tử là một lòng tôn sùng cùng sủng ái, nguyện vì nữ tử trong thiên hạ chia sẻ ưu sầu. Trong lúc dạy bảo, tất nhiên là không thể quên cũng dạy đồ đệ hắn làm như vậy.
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, bị hắn gợi ra chuyện thương tâm hôm nay, không muốn nhiều lời.
“Nhưng là lão gia trong nhà sau lưng phu nhân, cùng với thị thϊếp…” Dương Phàm nói một lời thì cũng dừng lại. Hắn biết loại thời điểm này, không lên tiếng tốt hơn là nhiều chuyện.
“…” Đông Phương Bất Bại rũ mắt xuống không nói, thầm nghĩ: người này biết chuyện buồn của ta, chẳng lẽ là người địch nhân phái tới giám thị. Nghĩ như vậy, lại phóng ra vài ngân châm.
[ R: chơi với mỹ nhơn dễ người thủng lỗ chỗ lắm nha…]
“Phu nhân phu nhân.” Dương Phàm né qua né lại, thấy y còn muốn phóng châm nữa, vội vàng thấp giọng kêu lên: “Phu nhân, tại hạ có thể giúp ngươi.”
“Ngươi?!” Đông Phương Bất Bại bĩu môi: “Một tên hái hoa tặc như ngươi thì có thể giúp cái gì?”
“Tại hạ cũng là nam tử, đối với suy nghĩ trong lòng nam tử, tự nhiên cũng hiểu.” Dương Phàm phe phẩy cây quạt nói: “Phu nhân đến giờ cũng chỉ ở trong phòng một mình buồn thương đau xót, chi bằng để tại hạ giúp đỡ.”
“Lời này ——- cũng có vài phần đạo lý.” Đông Phương Bất Bại gật đầu. “Vậy ngươi trước tiên nói một chút, ta nên làm như thế nào mới tốt?”
“Khụ, nhưng tại hạ nói trước, tại hạ còn có một yêu cầu.”
“Nga? Yêu cầu gì?”
“Ta hy vọng sau khi tâm nguyện của phu nhân đạt thành, có thể cho tại hạ được nhìn thấy phương nhan.”
“Ngươi!” Đông Phương Bất Bại vỗ mặt bàn, đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại ngồi xuống. “Được rồi. Nếu biện pháp của ngươi vô dụng, ta liền gϊếŧ ngươi. Còn có cho kiến gặm hài cốt của ngươi, cho chó săn ăn tươi ngươi.”
“Nếu không được, tại hạ tùy theo phu nhân xử trí.”