Chương 5-3
Khi anh “Trừng phạt”, cô gần như muốn ngất xỉu, tay chân mềm nhũn chỉ có thể dựa vào anh, mặc cho anh vuốt ve.Lúc lâu sau, anh đột nhiên thu hẹp hai cánh tay, đem cô ôm ngang lên.
“Quyền, anh Quyền...” Cô thở gấp, lý trí trở về nhưng mà động tác của anh nhanh hơn. Hai thân thể không ngừng ma sát, một trận run rẩy kéo tới, càng làm cô ý loạn tình mê.
“Gọi anh Thiên Trạm.”
Anh khàn khàn ra lệnh, bước chân vững vàng đem cô ôm vào phòng của mình, lập tức, anh liền ôm cô đi tới giường, nhẹ nhàng để cô xuống.
Sư hoảng hốt lóe lên trong mắt cô, cô níu lấy cái mềm, thân thể mềm mại thon dài ngào ngạt không ngừng run rẩy.
“Quyền...”
Cô mới mở miệng nói một chữ, anh liền lại cúi đầu hôn nàngcô.
So với lúc trước càn rỡ, lần này, nụ hôn của anh dịu dàng làm cô muốn xĩu.
Anh như một hành khách trên sa mạc, không ngừng quấn lấy miệng cô lấy nước, mà bàn tau anh đã nhanh chóng trườn vào trong, xoa lên đôi gò bông đào đầy đặn của cô.
“Ừ... Không muốn...” Cô thử giãy giụa, vậy mà thân thể cô đã sớm không còn sức kháng cự, mềm yếu ngã về phía sau.
Chiếc giường KingSize rộng lớn, anh không tiếng động đè lên cô, đem cô vây giữa hai cánh tau anh, đôi mắt như muốn thêu đốt toàn thân cô.
“Muốn.” Anh khàn khàn lẩm bẩm, sau đó cởϊ áσ của cô ra, dọc theo cái cổ duyên dáng lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về anh.
Cô gần như không chịu nổi nhiệt tình của anh.
Thân thể mềm mại không ngừng khẽ run, anh lại càng thêm càn rỡ đem bàn tay thăm dò vào trong quần cô, sờ lên cái thứ béo mập giữa hai chân.
“A, không...” Cô muốn ngăn lại động tác này, anh lại đột nhiên cúi người ngậm lấy đỉnh tuyết hồng của hồng, đầu lưỡi uốn quanh nó.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập tới, cô ngửa đầu thở gấp than nhẹ.
“Em là của anh.” Quyền Thiên Trạm cậy mạnh nói, anh bừa bãi liếʍ hôn ngực cô, đồng thời ngón tay cũng đi vào vùng cấm địa, bá đạo xoa lên cánh hoa đã ướŧ áŧ.
“Không... Không thể!” Một tia lý trí cuối cùng chợt hiện lên, cô kẹp chặc chân, mềm nhũn bắt lấy cái tay đang làm loạn, hé ra khuôn mặt đỏ như hoa mẫu đơn, đôi mắt kí©ɧ ŧìиɧ nói: “Em... Chúng ta không thể làm nữa...” Cô thở gấp phì phò, căn bản không cách nào thuận lợi nói xong một câu nói.
Quyền Thiên Trạm nâng lên khóe miệng, ánh mắt phát sáng như thú hoang.
Anh hiểu cô đang loạn, cũng hiểu cô đang hoảng hốt nhưng lần này, anh sẽ không để cô trốn thoát nữa.
Nếu không phải không muốn hù dọa cô, ngay từ lần đầu tiên hoan ái kia, thậm chí là cái ngày ở đài truyền hình, anh sẽ bắt lấy cô thật chặc chứ không phải giả bộ ngủ say, mặc cho cô chạy trốn.
Chẳng qua là không được có lần thứ ba, sự nhẫn nại của anh đã đến giới hạn.
Anh mặc dù có thể kềm chế một bụng tương tư, cho cô hai tuần để điều chỉnh tâm trạng nhưng lại không thể kéo dài them hai năm yêu tương tư.
Bởi vì anh yêu cô, yêu hai năm!
Vì cô, anh thận trọng trong từng bước đi, chờ đến khi cô chia tay, anh mới quang minh chánh đại đến gần cô, dâng hiến mọi thứ cho cô.
Anh muốn cô, muốn cô là của anh!
Bàn tay anh nhẹ kéo hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, anh cũng tách hai chân của cô ra.
Trong cái nhìn hoảng hốt và soi mói của cô, anh lại một lần nữa chen vào cấm địa, ác ý trêu đùa cánh hoa của cô.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt càng làm cô them run rẩy, trước đây mấy giây đôi môi đỏ mọng không ngừng la hét mà bây giờ đã kiều mỵ nỉ non.
“Có thể.” Anh mỉm cười một cách hoang dã, rõ ràng cảm nhận được cô đã sớm ướt: “Anh xác định là em cũng muốn anh.” Anh nhìn chằm chằm gương mặt đang mê loạn, chợt đâm ngón tay vào.
“A...” Cô níu lấy cái mền, ngửa đầu khóc, ngay cả tia lý trí cuối cùng cũng biến mất.
Theo ngón trỏ khẽ lắc, cô lại bắt đầu giãy giũa, hai gò tuyết trắng không ngừng lắc lư, ngón chân tinh xảo co lại, khó chịu cọ cọ.
Hô hấp của Quyền Thiên Trạm dồn dập, cho đến khi ngón tay đã dính đầy nước anh mới cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất cởi hết quần áo của mình cùng với mảnh vài cuối cùng trên người cô.
“Em thật là đẹp.” Anh khó chịu gầm nhẹ, nhanh chóng nâng đôi chân thon dài lên gác lên vai anh, lửa nóng cứng rắn một tấc lại một tấc thâm nhập vào trong.
Ôn Uyển nhăn mày, liên tiếp thở gấp, đôi chân thon dài lắc lư vì động tác của anh.
“A... a... Quyền... em... em...” Cô rêи ɾỉ theo từng động tác của anh. Cô tựa như món nhạc cụ âm nhạc bị anh khống chế, không ngừng phát ra âm thanh cao thấp.
Ngoài cửa sổ, chẳng biết lúc nào trời bắt đầu mưa to.
Giọt nước mưa lung linh đánh vào cửa sổ đem theo tiếng vang nhưng cô lại không biết.
Cô đã bị kɧoáı ©ảʍ bao vây, cô chỉ biết nhiệt độ của anh, anh thở dốc, mồ hôi nóng của anh, anh chạy nước rút. Anh rong ruổi trong cơ thể cô, mỗi lần anh đi vào là mỗi lần đem cô đến đỉnh điểm.
Vào sâu ra cạn, cảm giác mãnh liệt làm cô không ngừng khóc thút thút. Còn anh lại nắm lấy cái mông tròn của cô, chạy nước rút nhanh hơn.
“Anh yêu em!”
Lúc lâu sau, khi kɧoáı ©ảʍ dâng trào anh lớn tiếng nói.
Lần này cô không thể trốn nữa, chỉ có chống đỡ trên đầu vai anh, chịu đựng mọi thứ, cùng anh lướt qua thời khắc sáng lạng kia…