Trấn Thập Phương nhỏ bé, đi từ đầu đến cuối chưa đến nửa canh giờ. Viên Minh đã hơn hai mươi năm không quay lại nơi này, nhìn cảnh vật và người qua lại ven đường, cảm giác mới mẻ lạ thường.
Quý Thanh Nguyệt thu hết vào mắt, trong lòng dâng lên từng đợt xót xa.
Phu quân của y tài hoa hơn người, dung mạo tuấn tú, nếu sinh ra trong gia đình phú quý thì chắc chắn đã sớm thành danh. Sao lại có thể như bây giờ, chỉ đi dạo trên con phố nhỏ của một trấn nhỏ thôi cũng thấy mới mẻ.
"Phu quân muốn ăn gì hay thích gì, cứ nói với ta, ta mua cho."
Viên Minh ngẩn ra một lúc rồi mới nhận ra, hiện tại hắn chỉ là một thư sinh nghèo rớt mồng tơi, còn Quý Thanh Nguyệt là công tử của huyện lệnh.
Quý Thanh Nguyệt là con trai trưởng của huyện lệnh, mẫu thân y mất sớm, phụ thân tái hôn. Người ta thường nói mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng, nhưng ở Quý gia lại không như vậy. Mẹ kế của Quý Thanh Nguyệt đối xử với y vô cùng tốt, mọi thứ từ ăn mặc, sử dụng đều là thứ tốt nhất trong phủ, muốn gì được nấy, chưa từng bị từ chối.
Ai nấy đều khen huyện lệnh cưới được một kế thất tốt, nhưng Viên Minh chỉ liếc mắt đã nhìn thấu toan tính của bà ta. Quý gia không thiếu tiền, Lương Như muốn cũng không chỉ là gia sản của Quý gia. Bà ta không cần phải keo kiệt với Quý Thanh Nguyệt, ngược lại, nuôi y thành kẻ vô dụng, để sau này phụ thân chán ghét, thì chẳng phải mọi thứ cuối cùng cũng thuộc về bà ta hay sao?
Kiếp trước, chính vì nhận ra điều này, Viên Minh mới “bốc thuốc đúng bệnh”, từng bước dẫn dụ Quý Thanh Nguyệt si mê hắn không dứt.
Thấy Viên Minh dừng lại, Quý Thanh Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện một sạp bán trang sức nhỏ ven đường. Không nói hai lời, y kéo hắn đến, hào hứng nói với chủ quán: "Gói hết cho ta!"
Chủ quán ngơ ngác, không tin vào tai mình, vô thức nhìn sang Viên Minh. Trong mắt mọi người, quyết định mua bán vẫn nên do phu quân đưa ra.
Viên Minh mỉm cười xin lỗi chủ quán, khẽ nói không cần rồi kéo Quý Thanh Nguyệt rời đi.
"Phu quân làm sao vậy? Ta mang theo ngân phiếu mà, chắc chắn đủ để mua." Quý Thanh Nguyệt thắc mắc hỏi.
"Đó là của hồi môn của em, sao có thể tùy tiện tiêu xài?"
Nhắc đến của hồi môn, Quý Thanh Nguyệt bĩu môi: "Ban đầu nói sẽ chuẩn bị cho ta sính lễ mười dặm hồng trang. Đáng tiếc, tháng trước nhà cậu ruột của mẹ ta gặp chuyện, bạc trong phủ đều đem cho mượn hết. Cuối cùng chỉ kịp chuẩn bị cho ta một phần nhỏ, phần còn lại không biết đến bao giờ mới bù đắp được."
Viên Minh chưa từng biết có chuyện này.
Đột nhiên, hắn nhớ lại một chuyện.
Kiếp trước, hắn quá nóng vội. Khi ấy gặp dịp Kính Vương tuần du ngang qua thành, hắn vừa đỗ cử nhân, danh tiếng có nhưng tay trắng. Để dọn nhà lên huyện, hắn đã vét cạn gia sản. Biết Kính Vương thích trân bảo, nhưng hắn lại không đủ tiền mua lễ vật, bèn nhắm đến của hồi môn của Quý Thanh Nguyệt.
Hắn vốn tưởng chỉ cần mở miệng, Quý Thanh Nguyệt nhất định sẽ dâng bạc bằng cả hai tay. Ai ngờ y chần chừ mãi, dây dưa hơn mười ngày mới chịu đưa ngân phiếu cho hắn.