Năm 3325 theo lịch tinh hệ, ngày 1 tháng 4, một vụ nổ lớn xảy ra tại cảng hàng không tiền tuyến thuộc biên giới của Liên Bang.
Vụ nổ ảnh hưởng đến hàng nghìn phi thuyền cùng hàng trăm chiến hạm của Liên Bang tinh tế, thương vong hơn vạn người, khiến quân đội tiền tuyến chịu tổn thất nặng nề.
Đây là vụ tấn công khủng bố có quy mô lớn nhất trong lịch sử Liên Bang.
Đế Quốc, vốn luôn đối địch với Liên Bang, đã nhân cơ hội này đưa quân tấn công, nhanh chóng chiếm đóng ba tinh hệ của Liên Bang.
Cuối cùng, vào ngày 7 tháng 4, hai bên đồng ý đình chiến, tiến hành đàm phán trên hành tinh XRT37-1.
Trong ngày đàm phán, Hoàng đế Đế Quốc chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất với Liên Bang.
"Ta có thể lui binh, với điều kiện, trả Sơ Uyển lại cho ta."
Giữa vô số ánh mắt dõi theo từ cả Đế Quốc lẫn Liên Bang trong buổi họp đàm phán, Hoàng đế Đế Quốc thốt ra câu nói hoang đường đến mức khó tin này.
Liên Bang: "Haha, kẻ nằm vùng vô dụng đó sao?"
"Cô ta đã chết rồi."
Lời lẽ chứa đầy ác ý này không hề khiến Hoàng đế Đế Quốc lộ ra bất kỳ biểu cảm nào khác. Giọng điệu hắn vẫn lạnh nhạt, trầm thấp nhưng mang theo áp lực vô hình: "Ta nhắc lại lần cuối, giao kẻ phản bội đó cho ta, ta sẽ lui binh."
Cùng lúc đó, những khẩu pháo năng lượng được trang bị trên chiến hạm Đế Quốc đồng loạt nhắm thẳng vào soái hạm của Liên Bang.
Sắc mặt đám người Liên Bang lập tức khó coi.
Đặc biệt là ba gia tộc nắm quyền kiểm soát Liên Bang.
Không phải họ không thể đánh lại, mà là nếu cuộc chiến còn tiếp tục kéo dài, cái giá phải trả sẽ không đáng chút nào.
Vào ngày cảng hàng không phát nổ, Hoàng đế Đế Quốc và ba người đứng đầu thực sự của ba gia tộc quyền lực nhất Liên Bang đều có mặt tại hiện trường, cả bốn đều bị thương với mức độ khác nhau.
Nếu đánh tiếp, e rằng đến cả cái ghế quyền lực họ đang ngồi cũng khó giữ nổi mạng để ngồi tiếp.
Ba kẻ cầm quyền của Liên Bang trao đổi ánh mắt với nhau.
"Nửa tiếng sau, điểm gốc của trục chính hành tinh XRT37-1."
"Không gặp không về."
Màn hình chiếu đột ngột tắt lịm.
Bầu không khí trong phòng họp của Liên Bang rơi vào tĩnh lặng chết chóc, không một ai dám thở mạnh, chỉ dám dùng khóe mắt liếc nhìn ba người trên đài cao.
"Tín hiệu cho thấy tên nằm vùng chết tiệt đó đang ở trên XRT37-1, các người có nửa tiếng để tìm ra cô ta."
Giọng nói trên cao đè nén cơn giận dữ, hạ xuống mệnh lệnh cuối cùng: "Phải bắt cô ta bằng mọi giá, bất kể thương vong!"
Nghe được mệnh lệnh này, Sơ Uyển chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên.
Ba kẻ đó, ngay từ khoảnh khắc biết cô là gián điệp nằm vùng, đã hận cô thấu xương.
Sơ Uyển cúi đầu, cùng những người khác hướng lên đài hành lễ với ba tên cặn bã đó, sau đó hòa vào dòng người rời khỏi phòng họp.
Bất kể là "nằm vùng" hay "kẻ phản bội", cô đều diễn đủ rồi.
Ngày 1 tháng 4 hôm đó, cô không thể nhân lúc hỗn loạn nổ chết bọn hắn, chỉ có thể nói là vận may của bọn hắn quá lớn.
Nhưng hôm nay, cô sẽ chấm dứt tất cả.
Nửa tiếng trôi qua trong chớp mắt.
Hàng chục chiến hạm của Đế Quốc và Liên Bang giằng co trên quỹ đạo trung tâm của XRT37-1, binh lính hai phe vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Sơ Uyển ngồi trong một chiến hạm lơ lửng trên không, những ngón tay trắng muốt như ngọc nâng ly rượu đỏ, qua ô cửa sổ phi thuyền, cô lặng lẽ quan sát Hoàng đế Đế Quốc cùng ba kẻ cầm quyền của Liên Bang trao đổi một "Sơ Uyển" giả.
"Cạn ly!"
"Bùm…"
Một vụ nổ dữ dội bất ngờ bùng lên từ điểm gốc trục trung tâm của XRT37-1, cơn sóng xung kích quét qua làm rung chuyển tất cả phi thuyền trên bầu trời.
Cô không tin lần này bọn Alpha đó còn có thể sống sót!