Thẩm Thanh Lam đi ra cửa, giẫm chân xuống nền tuyết trắng xoá. Lớp tuyết bên ngoài đã dày tới tận cổ chân, mà áo khoác của hắn lại còn không thấy đâu. May mà chỉ cần gọi được một chiếc taxi, trên xe có điều hoà thì cũng không đáng lo.
Trời xanh cuối cùng cũng chịu để Thẩm Thanh Lam gặp may một lần, hắn vừa đi tới ven đường thì đúng lúc thấy một chiếc xe trống, không nói hai lời vội vã leo lên.
Nhưng mà bởi vì trên đường bị tuyết đóng băng cho nên quá trơn, tài xế xe taxi không may tông vào đuôi xe của một chiếc xe khác. Cảnh sát giao thông rất nhanh đã chạy tới xử lý.
Chuyện đến nước này, cho dù nội tâm của Thẩm Thanh Lam có vạn phần không muốn thì hắn vẫn đành phải xuống xe, không còn cách nào khác cả.
Bị bắt xuống xe xong, đứng ở đoạn đường khá vắng vẻ, hiển nhiên là không dễ bắt được một chiếc xe khác. Đã thế còn bởi vì vừa xảy ra tai nạn, phần lớn xe sẽ chọn đi vòng qua đường khác.
Thẩm Thanh Lam dứt khoát xách chiếc túi nhỏ của mình chậm rãi đi bộ. Hắn đi rất cẩn thận, sợ ngã sấp mặt, mất một lúc mới tìm được một chỗ ngã tư đường, nơi này chắc sẽ có nhiều xe qua lại hơn. Hắn chọn một vị trí tương đối trống trải, chuẩn bị bắt một chiếc xe khác.
Nhưng mà ngày đạu tuyết lại còn trúng giờ cao điểm thì thực sự là không cứu nổi. Thẩm Thanh Lam đứng gần nửa tiếng, tay chân sắp bị đông cứng cũng không thể bắt nổi một chiếc xe, hắn đành phải một bên xoa tay một bên nhảy nhót để duy trì độ ấm.
Vận động cơ thể có thể sinh ra một chút nhiệt, nhưng mà chỉ vài phút là đâu lại vào đấy, chân tay tê cứng mất cả cảm giác, Thẩm Thanh Lam thật sự là khóc không ra nước mắt.
Lúc này hắn không thể không ở trong lòng mắng cái kẻ dám trộm áo khoác của hắn một vạn lần. Quả thực là muốn gϊếŧ người mà.
Đúng lúc Thẩm Thanh Lam sắp bỏ cuộc thì một chiếc Cadillac từ đâu đến chậm rãi dừng ở trước mặt hắn. Từ ghế phụ có một cô gái trẻ ngó đầu ra từ bên trong cửa sổ, lớn giọng gọi hắn: "Mau lên đây!"
Thẩm Thanh Lam nhìn đối phương thật kỹ, xác định đây không phải là người mà mình quen biết, thế là hắn vẫy vẫy tay: "Không cần, tôi tự gọi xe được."
Cô gái kia cũng là người tính tình nôn nóng, trực tiếp mở cửa xe ra, xuống xa chạy tới trước mặt hắn nói: "Tôi là trợ lý của Giang Hành tiên sinh, anh ấy bảo ở đây không dễ bắt xe, cho anh đi nhờ một đoạn đấy."