Nhưng trên đời có một thứ gọi là là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì tránh không khỏi. Rất nhanh, sau khi chuyên viên tạo hình rời đi, nhân viên phục trang đã tới. Đối phương tỏ vẻ xin lỗi nhìn hắn: "Ngại quá, Thẩm tiên sinh, chuyện là quần áo của ngài đã bị người khác mượn trước rồi. Ngài xem muốn đợi một lát hay là chọn một bộ mới?"
"Mượn?" Nói thật dễ nghe. Còn không phải là không hài lòng với trang phục của mình, nhìn trúng đồ của hắn sao?
Nhưng Thẩm Thanh Lam cũng không có tỏ vẻ tức giận, hắn chỉ cười nói: "Vậy có thể dẫn tôi đi xem những bộ trang phục khác không?"
Chuyên viên tạo hình gật đầu: "Đương nhiên là có thể, mời ngài đi qua bên này."
Thẩm Thanh Lam đi theo đối phương, xem từng hàng quần áo trên giá, không thể không cảm thán một câu làm gì có ai vô duyên vô cớ lấy quần áo của hắn, tất cả chỉ là vì những bộ còn lại quá xấu!
Nhưng mà hắn vẫn không hề hoảng hốt, dựa vào tạo hình và kiểu trang điểm của bản thân mà chọn ra một bộ áo vest lộ lưng. Bộ này nhìn đằng trước rất kín đáo, chẳng qua là đằng sau lộ hơi nhiều, gần như có thể từ bên trái nhìn thấy toàn bộ eo của hắn.
Thẩm Thanh Lam không chút do dự chọn bộ này.
Sau khi mặc xong, hắn quay lưng nhìn vào gương xem thử, cũng coi như là vừa lòng.
Loại quần ái này nếu quá béo hoặc là quá gầy mặc vào đều sẽ không đẹp. Nhưng mà Thẩm Thanh Lam chính là người đã từng đi trên sàn catwalk, dáng người của hắn đương nhiên là cực kỳ đẹp.
Nhìn gương mặt của mình trong gương, Thẩm Thanh Lam không khỏi nghi hoặc: Bản thân mình muốn dáng người có dáng người, muốn diện mạo có diện mạo, nhưng mà tại sao lại cứ không nổi tiếng vậy chứ?
Đương nhiên, hình ảnh phản chiếu trong gương không thể cho hắn đáp án. Tự mình hỏi lòng trong chốc lát, thử một vài biểu cảm mà hắn tương đối hài lòng xong thì cũng đến lúc hắn ra chụp hình.
Tổng cộng chỉ có một tổ quay chụp, nếu may mắn thì được lấy một hai tấm lên tạp chí, không may thì chụp một tấm là bị đuổi xuống rồi.
Thẩm Thanh Lam đi lên sân khấu, nơi đã được dựng cảnh xong, nhϊếp ảnh gia cũng không thèm ngẩng đầu lên. Đối phương cúi đầu kiểm tra camera trong tay, giọng điệu tràn ngập vẻ bất cần, đúng kiểu việc công xử theo phép công.
"Đầu tiên là nghĩ kỹ xem muốn dùng tư thế nào, nếu thật sự không biết thì ở đây cũng có chuyên viên dạy cho, nhưng mà nếu vậy thì thời gian chụp phải chuyển ra phía sau..."
"Không có việc gì, tôi chuẩn bị xong rồi."
Giọng nói của Thẩm Thanh Lam nhàn nhạt, không có vẻ sợ hãi khẩn trương, cũng không phải kiêu ngạo khinh người, nghe vào trong tai cực kỳ thoải mái.
Nhϊếp ảnh gia có chút ngoài ý muốn. Đối phương ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Lam một cái thì hai mắt đã sáng bừng.
Dáng người này, khuôn mặt này, đúng là nhân gian tuyệt sắc!