Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, xung quanh từng nhóm người tốp ba tốp năm tụ lại một đống, nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Có người đang kể về tin đồn mới nhất trong giới, cũng có người nói về tình trạng kẹt xe lúc sáng.
Thẩm Thanh Lam không giống họ, hắn ngồi một mình một chỗ.
Nói cách khác, không ai chơi với hắn cả.
Thẩm Thanh Lam cũng không phải ngày đầu tiên bước chân vào giới giải trí. Đối với tình huống này hắn đã tập mãi thành thói quen, cho nên khát thì tự gọi cho mình một ly cà phê, lạnh thì chạy đến bên cạnh máy sưởi cho ấm. Không có trợ lý hắn cũng có thể tự chăm sóc mình rất tốt.
Khi những người khác đã trang điểm gần xong hết, khoảng tầm một tiếng rưỡi gì đó, cuối cùng cũng có người đến gọi hắn: "Thẩm Thanh Lam đúng không? Phòng trang điểm ở bên này."
Thẩm Thanh Lam xách một cái túi nhỏ, đi theo nhân viên công tác vào trong phòng.
Phòng trang điểm không lớn lắm, bên trong có năm sáu người đang ngồi, phần lớn đều sắp trang điểm xong rồi. Nhưng mà sự chú ý của Thẩm Thanh Lam cũng không đặt trên người bọn họ, hắn nhìn ánh đèn, độ sáng còn tạm được, thế là chọn một chỗ trước gương ngồi xuống.
Lúc này, một chuyên viên trang điểm tự xưng là "Tiểu Thuỵ" không nhanh không chậm đi tới, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ thấy không rõ mặt hắn ta, chỉ nghe thấy đối phương dùng giọng điệu ngạo mạn nói: "Hôm nay cậu muốn trang điểm theo phong cách nào?"
Thẩm Thanh Lam chớp mắt nhìn hắn ta, hỏi: “Không phải là các người mời tôi đến chụp tạp chí sao?"
Ý ở ngoài lời chính là: Các người không chuẩn bị trước muốn tôi makeup và ăn mặc kiểu gì hả?
Đột nhiên bị trách ngược lại Tiểu Thuỵ cũng sửng sốt một chút, hắn ta nhíu mày bảo: "Người giới thiệu cậu tới đây không nói trước hay sao? Mỗi ngày phải trang điểm cho nhiều người như vậy, làm sao mà tôi nhớ rõ được?"
Cái tạp chí nhỏ này không biết ngày nào sẽ đóng cửa, những nghệ sĩ được mời đến đa phần đều là người chẳng có danh tiếng gì, cho nên đã lâu rồi không có ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy.
"Ồ? Vậy sao? Tôi đến đây từ lúc chín giờ, bây giờ đã là mười một rưỡi, suốt thời gian đó, tôi chỉ thấy anh ngồi trong góc bấm điện thoại, uống hai ly trà sữa, sau đó còn ăn cả bữa trưa rồi nữa."
Thẩm Thanh Lam không phải người dễ bị lừa gạt, hắn rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua thời gian, nói đâu ra đấy: "Đúng rồi, anh còn hút ba điếu thuốc nữa."
“Tính cả điếu anh đang ngậm là bốn."