Hàng Xóm Đều Không Phải Người

Chương 5

Chờ đến sáng mai, khi anh về nhà, cô ta sẽ tự mình ra tay.

Tất cả là vì Bồ Câu Tự Do vĩ đại và thiêng liêng.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Vương Hiểu Hoa lại vui vẻ hẳn lên.

Cô ta khe khẽ ngân nga một giai điệu, cười khúc khích rồi biến mất.



Đường Tiêu mở mắt ra.

Trước mặt không phải trần nhà quen thuộc, mà là tấm ván gỗ của giường trên.

Anh vẫn còn ở ký túc xá.

Người anh vẫn lành lặn.

Không có chỗ nào bị thủng hay thiếu mất tay chân.

Đường Tiêu bỏ tay xuống, thôi không kiểm tra cơ thể nữa.

Con ma nữ xuất hiện trước khi ngủ tối qua, dường như chỉ là một giấc mơ.

Anh bình thản ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trên người anh không có chút dấu vết nào của việc đã chạm trán ma quỷ lúc nửa đêm, cứ như thể anh chỉ đơn giản là ở lại ký túc xá một đêm mà thôi.

Trong gương, Vương Hiểu Hoa u oán đứng sau lưng, nhìn anh chằm chằm.

[Tại sao không sợ?]

Oán niệm của cô ta đối với Đường Tiêu lại tăng thêm vài phần.

Sau khi trở thành quỷ, dù lúc còn sống có dịu dàng hay lương thiện thế nào cũng sẽ bị sát khí lấp đầy.

Muốn gϊếŧ một người không cần lý do.

Hương hoa hồng lại xuất hiện.

Đường Tiêu có cảm giác liền ngẩng đầu lên, nhưng trong gương chỉ phản chiếu gương mặt anh.

Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt gương tụ lại một lớp hơi nước mỏng.

Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy một hình bầu dục với ba lỗ hõm tương tự ngũ quan, mà những giọt nước chảy xuống dưới lại giống hệt mái tóc rơi rụng của nữ thi thể hôm qua.

Đường Tiêu quay đầu tìm kiếm gì đó.

Vương Hiểu Hoa ở sau lưng anh nhe răng cười, đầu nghiêng sang một bên như thể có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Ác quỷ thích nhất là chứng kiến con người bật khóc thảm thiết khi đối mặt với hiện tượng quỷ dị...

Chạy trốn đi, gào thét mà gieo rắc nỗi sợ hãi đi.

Đôi mắt Đường Tiêu sáng lên, anh đã tìm thấy thứ mình muốn.

Anh rút mấy tờ giấy ra, dán thẳng lên gương: "Dùng bồn rửa tay của người khác thì phải dọn sạch sẽ."

Không chỉ lau gương bóng loáng, anh còn cẩn thận lau sạch cả những vệt nước còn sót lại trên bồn rửa.

Sau đó, anh lấy luôn bàn chải đánh răng và cốc súc miệng mới mua chưa lâu ra khỏi nhà vệ sinh, bỏ vào túi của mình.

Đồ còn mới, không thể lãng phí được.

Vương Hiểu Hoa: "?"

Cô ta tức đến phát điên nhưng lại phải nhẫn nhịn, đôi mắt đỏ ngầu, tròng trắng và tròng đen đều biến mất.

Vậy mà chỉ trong nháy mắt, vì nỗi oán hận tích tụ quá nhanh, cô ta lại tăng thêm một cấp bậc nữa.



"Ưm… hơi lạnh quá, ai chỉnh điều hòa lên chút đi." Nhị Cẩu tử ngáp dài, thức dậy.

Thường Dược Dược cũng bị tiếng động này đánh thức, cậu ta dụi mắt nhìn về phía Đường Tiêu, phát hiện anh đang đeo ba lô thì lập tức tỉnh táo hẳn: "Anh Đường, anh đi rồi sao!?"

Đường Tiêu lắc đầu: "Chẳng phải đã hẹn đi gặp bác sĩ tâm lý cùng cậu sao? Gặp xong rồi tôi sẽ về."

Thường Dược Dược vội vã đứng dậy: "Được! Chờ em một chút!"

Cậu ta nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, kéo Đường Tiêu rồi định rời khỏi phòng.

"Chờ đã."

Ánh mắt Đường Tiêu lướt qua cậu ta, dừng thẳng trên chiếc bàn phía sau: "Cậu không cần mang theo điện thoại sao?"

Thời buổi này, làm gì có ai ra ngoài mà không mang điện thoại, thậm chí chỉ xuống tầng đổ rác cũng phải cầm theo.

"Tiểu Dược, mày càng ngày càng hay quên đấy." Bạn cùng phòng bật cười.

Thường Dược Dược cười gượng: "Quên mất."

Đường Tiêu quay lưng lại với cậu ta, không nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu ta lúc này gượng gạo đến mức nào, cứ như thể không phải chỉ đơn thuần đi lấy điện thoại, mà là đang chuẩn bị đối mặt với một con quái vật đáng sợ vậy.

Thường Dược Dược chậm rãi bước tới bàn, nhặt điện thoại lên mà chẳng buồn nhìn, tùy tiện nhét vào túi quần.

"Đi thôi, em mời anh ăn sáng."



Haii người đến sớm, trước cửa phòng tư vấn tâm lý chưa có nhiều người xếp hàng.

Đường Tiêu nuốt miếng bánh bao cuối cùng trong miệng, thầm nghĩ: Vẫn không ngon bằng bánh bà Lâm làm.

Thường Dược Dược đứng trước mặt anh, đương nhiên là vào trước, lúc ra ngoài sắc mặt có vẻ đã khá hơn nhiều.

Đường Tiêu nói: "Tôi sẽ ra nhanh thôi."

Anh nhấc chân bước vào phòng.

Thường Dược Dược dựa vào tường lẩm bẩm: "Quả nhiên, anh Đường cũng có chút sợ hãi nhỉ, mình đã bảo rồi, nhìn thấy cái xác như thế, làm gì có ai mà không hoảng sợ chứ."

Thực ra mục đích Đường Tiêu đến tư vấn không phải vì sợ hãi, mà là vì những người mặc đồng phục đặc biệt kia.

Buổi tư vấn tâm lý này là do bọn họ tạm thời thiết lập trong trường. Bước vào căn phòng nhỏ, bên trong không có bác sĩ của trường mà chỉ có hai người mặc đồng phục đang ngồi.

"Mời ngồi, cậu cũng là nhân chứng nhìn thấy thi thể sao?"

Anh còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy một câu hỏi đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy."