Ta Thành Thần Nhờ Việc Viết Truyện Cẩu Huyết Trong Giới Tu Tiên

Chương 6: Văn học cẩu huyết giấy vệ sinh

Ở phía trước—

Con nhãi ranh Lâm Thần Tú nghe thấy tiếng gầm giận dữ này thì cơ thể bỗng cứng đờ lại.

Sau đó…

Chạy nhanh hơn!

Linh Thiện Các.

Lâm Thần Tú đang cắm cúi ăn cơm, bữa sáng hôm nay có cháo linh tố, bánh linh cô và trà linh thanh tuyền, hương vị cũng không tệ, khẩu phần lại lớn, nàng ăn no căng bụng, quan trọng nhất là miễn phí!

Chỉ cần là miễn phí, thì chính là tốt nhất!

“Nghe nói hôm qua không biết ai chém sập ngọn núi giả sơn ở Tẩy Kiếm Trì, sư thúc Mộc Cảnh tức điên lên rồi, đang lùng bắt khắp nơi đó!” Một vị sư huynh ở bàn bên cạnh tỏ ra kinh ngạc nói.

“Ai làm vậy? Lá gan cũng to thật đấy?” Những người cùng bàn cũng lần lượt tò mò, ngạc nhiên hỏi.

“Ngọn núi giả sơn đó giá thành cũng không rẻ đâu, nếu bị bắt được thì e là mất luôn tài nguyên tu luyện nửa năm mất.”

Động tác ăn bánh của Lâm Thần Tú lập tức khựng lại, tim nàng đập thình thịch, nhưng rất nhanh nàng lại khôi phục bình tĩnh, thản nhiên tiếp tục ăn bánh, trong lòng lẩm nhẩm: Không liên quan đến ta, ta chẳng biết gì cả, không liên quan đến ta.

“Lâm sư muội.”

Phía trước bỗng vang lên một tiếng gọi.

Lâm Thần Tú ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy rõ người đến, trong lòng nàng không nhịn được mà thầm kêu một tiếng: Xui xẻo.

Người khoác đạo bào màu xanh thẳm đột ngột xuất hiện trước mặt nàng được một đám tiểu đệ vây quanh ở giữa này chẳng phải chính là Long Ngạo Thiên trong nguyên tác tiểu thuyết – Sở Vân Dật sao?

Sáng sớm đã đυ.ng phải tên này, Lâm Thần Tú chỉ cảm thấy bánh trong miệng nàng cũng mất ngon.

“Không ngờ lại gặp Lâm sư muội ở đây, thật sự là ngoài ý muốn.” Sở Vân Dật nói, ánh mắt lướt qua phần điểm tâm trước mặt Lâm Thần Tú, khóe miệng thoáng nhếch lên, đáy mắt lóe lên tia chế giễu.

Nghe nói khi Thanh Huy Kiếm Tôn còn tại thế, ăn mặc của Lâm Thần Tú đều là loại thượng đẳng nhất, mà bây giờ lại sa sút đến mức phải dựa vào chút trà cơm đạm bạc này để lấp bụng, chẳng trách nàng lại sống chết giữ chặt vị trí phong chủ không chịu buông tay.

“Bây giờ là giờ cơm.” Lâm Thần Tú nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Đây là Linh Thiện Đường, ta không ở đây thì lẽ nào nên đến nhà ngươi ăn chắc?”

Tu hành tiêu hao linh khí rất lớn, sau khi hoàn thành sớm khóa, việc đầu tiên các đệ tử núi Thục Sơn làm chính là đến nhà ăn cắm cúi ăn cơm, Lâm Thần Tú đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Bị chặn một câu như vậy nhưng Sở Vân Dật vẫn không hề tức giận, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, mấy ngày không gặp, Lâm sư muội đã trở nên mồm mép sắc bén như vậy rồi.