“Ây, Ngũ cô nương cứ đi theo lão nô.”
Lâm ma ma đi trước, Dư Yểu và nha hoàn Lục Chi đi theo sau.
Lục Chi có vẻ vui mừng, nhưng Dư Yểu lại không thấy vui vẻ chút nào, chóp mũi hơi cay cay.
Trong lòng nàng có một dự cảm chẳng lành, có lẽ Trấn Quốc Công phủ muốn hủy bỏ hôn ước này.
Dù sao nàng không chỉ xuất thân thương hộ, bây giờ còn là một cô nhi không cha không mẹ, nghe nói các gia tộc lớn đều rất kiêng kị những điều này. Cho dù mẹ nàng mấy năm trước đã từng cứu mạng Trấn Quốc Công phu nhân.
Thực ra, Dư Yểu không phải quá bận tâm đến hôn sự này, nàng cũng không ham hố gả vào hào môn mà ai ai cũng ngưỡng mộ, cũng chẳng phải si mê vị hôn phu Thế tử Trấn Quốc Công của mình.
Nàng chỉ gặp vị hôn phu này một lần duy nhất khi còn nhỏ, lúc theo mẹ về kinh thành thăm nhà ngoại. Đối với một người chỉ gặp qua một lần, nàng đương nhiên không có tình cảm sâu đậm gì.
Nhưng nàng thật sự rất cần, rất cần hôn sự này, sau khi mất cha mẹ, trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Ba năm trước, trong một trận bão tố, cha mẹ yêu thương của Dư Yểu đều bất hạnh qua đời.
Dư gia là một gia tộc thương nhân lớn đã tồn tại hàng trăm năm ở Tô Châu, đương nhiên họ không thể bỏ mặc một cô bé chưa cập kê sống một mình trong nhà, cho nên sau khi cân nhắc nhiều mặt, Dư Yểu đã chuyển ra khỏi nhà mình, đến sống ở phủ đại bá phụ, cho đến tận bây giờ.
Đại bá phụ có năm người con gái, trong đó ba người là đường tỷ của Dư Yểu. Trong ba năm nàng sống nhờ ở phủ đại bá phụ, các đường tỷ lần lượt đi lấy chồng.
Dư gia có gia quy nghiêm khắc, hôn sự của con cái đều phải theo sự sắp đặt của cha mẹ, tuyệt đối không có chuyện tự mình lựa chọn.
Dư Yểu nhìn các đường tỷ hoặc bị gả làm thϊếp cho châu quan đã ngoài trăm tuổi, hoặc bị gả xa cho thương nhân chưa từng gặp mặt chỉ vì mở rộng thêm một con đường buôn bán, ngay cả Tam đường tỷ là con vợ cả cũng chỉ được gả vào một gia đình khá giả hơn một chút, nhưng chung quy cũng chỉ là để lót đường cho đường huynh.
Một năm trước, nàng cập kê, lúc đó Trấn Quốc Công phủ không có bất kỳ phản hồi nào. Những người tinh ý đều cho rằng hôn ước giữa Dư Yểu và Thế tử Trấn Quốc Công coi như bỏ, rồi Dư Yểu nghe được cuộc trò chuyện giữa đại bá phụ và đại bá mẫu.
Tân nhiệm tri phủ Tô Châu, vợ mất đã ba năm, đang muốn tái giá, đại bá phụ muốn tạo mối quan hệ tốt với vị tân tri phủ này, mà vị này lại rất ưa sắc đẹp.
Dư Yểu vừa mới cập kê, thừa hưởng những nét đẹp của cha mẹ, dung mạo xinh đẹp, đúng là tuyệt sắc giai nhân mà vị tri phủ kia yêu thích.
Dư Yểu lập tức hoảng sợ sai người đi tìm hiểu, được biết tân tri phủ đã hơn bốn mươi tuổi, con cái đầy đàn, lại còn bụng to tướng mạo cũng chẳng có gì nổi bật.
Vì vậy không lâu sau, “Trấn Quốc Công phu nhân” đã gửi lễ vật cập kê đến phủ đại bá phụ, đó là chiếc trâm cài năm đuôi phượng hoàng bằng vàng ròng, vốn là của hồi môn mà mẹ Dư Yểu chưa từng dùng đến.
Từ đó về sau, đại bá mẫu không bao giờ nhắc đến tri phủ Tô Châu trước mặt Dư Yểu nữa, nàng cũng yên tâm phần nào.
Để tránh những chuyện tương tự xảy ra, nàng đã nghĩ đủ mọi cách, nhân danh Trấn Quốc Công phu nhân để tặng quà cho mình vào các dịp lễ tết.
Nhưng bây giờ, cuối cùng Trấn Quốc Công phu nhân thật sự cũng đã gửi tin tức đến.
Trước khi vào cửa chính của viện, Dư Yểu nắm chặt một miếng ngọc bội trơn nhẵn trong tay, miếng ngọc đang nằm dưới cổ trắng ngần của nàng, đó là tín vật đính ước năm xưa mẹ nàng và Trấn Quốc Công phu nhân đã ước định.
Nàng hít sâu một hơi, hành lễ với đại bá phụ và đại bá mẫu, trong lòng không ngừng cầu nguyện hôn ước với vị hôn phu có thể tiếp tục.
Nếu hôn ước vẫn còn, nàng nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với vị hôn phu.
Dư Yểu thầm nghĩ, đuôi mắt hơi ửng hồng.