Quyển 2 - Chương 5: Khổ tu giả
“Tiếu Ân, tỉnh lại “ Tiếng kêu quen thuộc kéo ý thức hắn từ trong hôn mê tỉnh lại , Tiếu Ân mở mắt , nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt tràn ngập lo lắng của lão Bàng Đức
“Tiếu Ân , ngươi làm sao vậy ?”
Nằm trên giường , Tiếu Ân chỉ cảm thấy tinh thần uể oải cực kỳ , tựa hồ chỉ cần ai chạm nhẹ cái là có thể mê man
“Ba ba , ta thấy rất mệt “ Tiếu Ân miễn cưỡng cười nói : “Ta muốn ngủ một lát nữa “
“Được “ Lão Bàng Đức sờ sờ trán hắn , thấy nhiệt độ trán Tiếu Ân cũng không cao , hắn do dự một chút nói : “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt , việc ở đồng để ta làm “
Tiếu Ân sắc mặt phi thường không tốt , làm cho lão Bàng Đức rất lo lắng , nhưng là hắn cũng không có biện pháp gì tốt .Đối với cha con hắn mà nói , ngủ ,nghỉ ngơi có lẽ chính là biện pháp tốt nhất đối phó với bệnh tật
Lão Bàng Đức rời khỏi phòng , Tiếu Ân nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , nơi đó ánh sáng mặt trời đã chiếu khắp
Bình thường hắn đều dậy sớm làm việc nhưng hum nay cho tới giờ mới tỉnh , hơn nữa tinh thần lại uể oải như thế , đương nhiên là làm cho lão Bàng Đức lo lắng
Cười khổ một tiếng , Tiếu Ân vẫn như cũ cảm giác tinh lực không có đầy đủ , mắt đảo bốn phía , hắn thuận tay đem cái l*иg tráo , mở chốt , nhất thời lại một lần nữa lâm vào mê man
Mắt hoa lên , hắn lại thấy mình xuất hiện trong không gian đại sảnh rộng lớn
Tới nơi đây , tinh thần của Tiếu Ân lập tức tăng lên , mới vừa rồi còn sa sút tinh thần , giờ cảm giác đó đã biến mất
“Hoan nghênh ngài trở lại “ Nhất Hào đột ngột xuất hiện trước mặt hắn , vẻ mặt trêu chọc nói :”Ngài thật là chăm chỉ a “
Tiếu Ân ngẩn ra hỏi :”Ngươi làm sao biết ?”
“Ta đang thu thập số liệu ở bên ngoài, cho nên thuận tiện nhìn thấy
“Tại sao lại thu thập số liệu bên ngoài ?”Tiếu Ân kỳ quái hỏi
“Bởi vì tư liệu thất lạc quá nhiều , cho nên ta muốn một lần nữa thành lập một bộ số liệu “Đầu hơi nghiêng Nhất Hào đột nhiên khoa trương nói :”Căn cứ vào số liệu còn lại của ta , trình độ cố gắng của ngài coi như là ở trong liên bang cũng là thuộc về loại hiếm , có thể nói , ngài có tiềm chất của một gã khổ tu giả “
“Khổ tu giả ? “Đó là gì “
“Đó là một loại nghề nghiệp tu hành , lợi dụng các loại gian khổ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm lực thân thể mình tiến bộ “
Tiếu Ân nhớ lại động tác bản thân mới vừa rồi thực hiện , không nhịn được tự nhiên cười , xem bản thân mình vừa rồi mới biểu hiện so với khổ tu giả đúng thật có vài phần tương tự giống
“Nhất Hào , thân thể ta hiện tại thế nào ?”
“Rất tuyệt , thân thể ngài hiện tạo đang ở trạng thái đỉnh cao , tinh lực của ngài chỉ có chút khô kiệt mà thôi .Bất quá ngài yên tâm , chỉ cần ở tại đây nghỉ ngơi sáu giờ , sau đó ngài đi ra ngoài , tuyệt đối có thể trở nên sinh long hoạt hổ “
“Sáu giờ ? Tiếu Ân khó hiểu hỏi : “Ngươi không phải nói chỉ cần bán ngủ say ba giờ là có thể hoàn toàn khôi phục tinh lực mà ?”
“Đúng vậy , nhưng ngài tựa hồ quên nghịch soa học tập pháp “
Tiếu Ân nhất thời hiểu ra , nguyên lai là không gian hư cấu nơi đây cùng ngoại giới thời gian là hai so với một a
“Ngài nếu đã tiến vào đây , như vậy không nên để lãng phí thời gian , ta đề nghị ngài bắt đầu học bộ động tác thứ hai của sơ cấp quảng bá thể thao “
“Nhanh vậy ? Phải qua một thời gian luyện tập mới có thể làm cho thân thể khế hợp với bộ động tác này mà “
“Đúng vậy , đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói , dù hắn có thân thể cường tráng nhưng cũng không có thể trong vòng nửa ngày nắm giữ bộ động tác thứ nhất , nhưng ngài lại là một ngoại lệ “
Tiếu Ân ngẩn ra hỏi : “Ngươi nói , ta đã nắm giữ bộ động tác thứ nhất rồi ?”
“Đúng vậy , ta đọc qua số liệu trên thân thể ngài , ngài đã hoàn toàn thích ứng với bộ động tác thứ nhất “Nhất Hào có chút cảm khái nói : “Ý chí kiên định của ngài là thuộc về loại hiếm có trong nhân loại , cho nên ta đề nghị , ngài nên thử qua một chút nghề nghiệp khổ tu giả “
Do dự một chút , Tiếu Ân nghi hoặc hỏi : “Khổ tu giả bọn họ làm gì ?”
“Bọn họ trước hết không có luyện bộ động tác này , mà không ngừng rèn luyện thân thể , cho đến khi hoàn toàn rơi vào trạng thái mệt mỏi , mới bắt đầu luyện .Mặc dù cách luyện tập như thế có tăng thêm vài thành thống khổ , nhưng đối với việc đề cao ý chí cơ năng và phẩm chất ý chí , là một thủ đoạn tốt nhất “Nhất Hào cảm khái thở dài nói :”Đạo lý này trên cơ bản mỗi một người trên liên bang đều biết , nhưng thực sự có thể làm được , hơn nữa kiên trì thực hiện trong trăm vạn người cũng không chắc có một người “
Tiếu Ân sắc mặt khẽ biến , trăm vạn người mà chỉ có một , khổ tu giả cái này không phải người bình thường có thể thực hiện được
Bất quá nhớ lại cảm giác mới vừa rồi khi luyện tập , trong tim hắn có chút tin tưởng .Cái cảm giác cơ nhục ê ẩm tê dại khi thực hiện mấy cái động tác chết tiệt đó , đương nhiên là phải cần có một nghị lực kiên cường
Chỉ là làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ là , cái loại cảm giác đó mặc dù có chút khó chịu , nhưng cũng không phải là quá khó khăn , tại sao ở cái nơi mà Nhất Hào gọi là đại liên bang lại có quá ít người có thể kiên trì được vậy ?
Mặc dù Tiếu Ân rất thông minh , nhưng hắn cự nhiên cũng không nghĩ được là trong tương lai đại liên bang đạt tới trình độ giàu có .Khi đó loài người cơ bản không phải lo về cái ăn cái mặc .Ngoài ra trình độ y học cao minh , khiến cho tuổi thọ của loài người tăng lên
Ở trong cuộc sống đó , trừ bỏ một ít người điên cùng với một số ít người có tư tưởng cực đoan ra , thì có ai nguyện ý chịu đựng sự thống khổ như vậy để rèn luyện thân thể
Bộ quảng bá thể thao này mặc dù thần kỳ vô cùng , nhưng tuyệt đại đa số mọi người thà rằng tới bệnh viện hưởng cách trị liệu không tạo ra đau đớn gì , cũng không nguyện ý mỗi ngày gian khổ rèn luyện .Trăm vạn người mới có một khổ tu giả , xác xuất như vậy cũng đã được tính là cao rồi
Đó là do hoàn cảnh bất đồng tạo nên sự khác biệt , đối với những người chưa được hưởng thụ qua cuộc sống đầy đủ thì rất khó có thể lý giải được đạo lý đó
“Ngài nên chuẩn bị tốt ? “Nhất Hào thúc giục nói : “Bộ động tác thứ hai của sơ cấp quảng bá thể thao so với bộ động tác thứ nhất còn khó khắn hơn nhiều , trong sáu giờ này , ngài nhất định cần phải nắm chắc “
“Hảo , ta đã chuẩn bị tốt “
“Khai phá cơ thể người sơ cấp quảng bá thể thao bộ động tác thứ hai chính thứ bắt đầu :”Một , hai , ba , bốn …”