Mị Hoặc Quân

Chương 3

Vương mụ mụ cùng đám người đuổi theo sau, nhưng khi thấy nữ nhân cao sang quý phái đứng trước mặt, trong lòng không khỏi giật mình, bước chân cũng chậm lại.

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Vương mụ mụ bên cạnh Nhị thẩm.”

Thẩm Minh Thục có gương mặt dài, gò má cao, đôi mắt hơi xếch. So với vài năm trước khi chưa xuất giá, diện mạo của nàng càng thêm phần sắc sảo, có chút khắc nghiệt, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa, khóe mắt đuôi mày đọng ý cười: “Hôm nay là cơn gió nào thổi mụ mụ đến đây vậy?”

Vương mụ mụ quét mắt nhìn A Oanh đang trốn sau lưng Thẩm Minh Thục, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, cúi người hành lễ: “Bái kiến Đại cô nương, mong Đại cô nương thứ tội. Không phải lão nô vô lễ, mà là Tứ tiểu thư đã phạm lỗi. Nhị phu nhân phạt nàng đóng cửa suy ngẫm, vậy mà chẳng những nàng không hối cải, lại càng trở nên bướng bỉnh. Hôm nay thậm chí còn đánh ngất nha hoàn trông coi, mặc y phục của nàng ta để chạy trốn, ý đồ tư thông với ngoại nam, định bỏ trốn cùng hắn...”

Thẩm Minh Thục nhướng mày, nhìn về phía A Oanh.

“Không! Không phải như vậy!” A Oanh sắc mặt tái nhợt, vội vã giải thích: “Đại tỷ minh giám, muội chưa từng có ý định tư thông với ai! Là mẫu thân...bà ấy...bà ấy đã hủy bỏ hôn ước trước đây của muội, muốn ép muội gả cho đại nhân Ty Đề hình Án sát, Tào Đán!”

Thẩm Minh Thục thoáng sửng sốt. Ty Đề hình Án sát...Tào Đán sao?

Nếu nàng nhớ không nhầm, vị Tào đại nhân kia năm nay đã tròn năm mươi, tuổi tác đủ để làm tổ phụ của A Oanh, vậy mà vẫn còn mơ tưởng thê thϊếp trẻ đẹp, không sợ hưởng thụ quá đà mà chết trên giường mỹ nhân hay sao?

Vương mụ mụ vội vã biện bạch: “Đại cô nương đừng nghe Tứ tiểu thư nói bậy! Rõ ràng là nàng cùng ngoại nam tư tình, ý đồ bỏ trốn, bị Nhị phu nhân phát hiện. Nhưng gia môn bất hạnh không thể truyền ra ngoài, Nhị phu nhân mới quyết định phạt đóng cửa để giữ gìn danh dự của Thẩm gia!”

Thẩm Minh Thục hơi nhướng mày, một bên nói một lý, còn chuyện ai đúng ai sai nàng sẽ từ từ tra rõ...

A Oanh nắm chặt vạt áo dài của Đại tỷ, đôi mắt ngân ngấn nước, lặng lẽ lắc đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn in hằn nét yếu ớt, cặp mắt hạnh tròn to càng lộ vẻ đáng thương, như một con mèo con bị bỏ rơi.

Trong lòng Thẩm Minh Thục khẽ động, nàng liếc mắt ra hiệu cho Chu ma ma.

Chu ma ma liền hắng giọng, tươi cười nói: “Chắc chỉ là một hiểu lầm thôi! Tứ tiểu thư tuổi còn nhỏ, nhát gan, điều này cả phủ ai cũng biết. Sao có thể làm ra chuyện tư thông bỏ trốn? Nhị phu nhân nhất định đã hiểu lầm rồi.”

Bà ta quay sang Vương mụ mụ, giọng điệu mềm mỏng mà đầy uy quyền: “Vương tẩu tử, ngươi quay về bẩm với Nhị phu nhân rằng, Đại cô nương vì bệnh mà đã ở phủ Vệ Quốc công tĩnh dưỡng suốt một thời gian dài, hôm nay khó khăn lắm mới khỏe hơn để trở về thăm nhà. Đại cô nương vốn rất nhớ các muội muội trong nhà, nên sẽ đưa Tứ tiểu thư sang Đông phủ, đến viện Thục Hiền ngồi một lát.”

Vương mụ mụ sững sờ, lập tức đứng chắn đường, vội vàng ngăn cản: “Đại cô nương, như vậy không ổn đâu...”

Nhưng Thẩm Minh Thục nào để ý đến bà ta, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nắm lấy tay A Oanh, thản nhiên bước đi.

Viện Thục Hiền từng là khuê phòng của Thẩm Minh Thục khi chưa xuất giá. Dẫu đã rời phủ ba năm, nhưng nơi này vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm xưa.

Có lẽ vì đã trở về nơi mình lớn lên, vẻ mặt điềm đạm của Thẩm Minh Thục dần dần lộ ra vài phần mỏi mệt cùng u sầu.

Chu ma ma bưng trà nóng đến, nhân lúc chủ tử uống trà, bà tranh thủ đem những gì vừa dò la được về tình cảnh của A Oanh trong tháng qua kể lại tường tận.

Chu ma ma ghé sát tai Thẩm Minh Thục, hạ giọng nói nhỏ: “Vị tiểu thư này từ nhỏ đã mệnh khổ, nếu phu nhân chịu ra tay giúp đỡ, chắc chắn nàng ta sẽ khắc cốt ghi tâm, một lòng trung thành với người...”

Thẩm Minh Thục khẽ giơ tay, Chu ma ma lập tức im bặt.

Đúng lúc đó, tấm rèm mềm mại trước cửa phòng khẽ lay động, hai nha hoàn đỡ một thiếu nữ dáng dấp yểu điệu, duyên dáng bước ra.

A Oanh đã thay một chiếc bối tử màu vàng nhạt thêu hoa văn như ý, vòng eo nhỏ nhắn thắt lại trong lớp váy xếp ly xanh biếc, khiến làn da trắng mịn như sữa tươi của nàng càng thêm nổi bật. Nàng vốn xương nhỏ thịt mềm, lúc cúi đầu, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu như một quả ấu xanh vừa bóc vỏ, dường như chỉ chờ một nam nhân có phúc phận đến hái lấy.

Dù dáng người nàng gầy gò, nhưng những chỗ cần đầy đặn thì vẫn vô cùng cân đối. Chiếc yếm lụa màu trắng nhạt phồng lên, tuy nàng tuổi còn nhỏ, chưa thể nói là phong mãn, nhưng lại mang theo nét kiều mị thanh thuần của một thiếu nữ đôi mươi.

Chu ma ma lặng lẽ đi vòng ra sau lưng A Oanh, nhìn ngắm nàng thật lâu, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng đúng là một đứa trẻ dễ sinh nở. Chẳng trách người ta nói, năm đó Lâm di nương được Nhị gia yêu thương ba năm, sinh liền hai đứa con, đến khi khó sinh mất mạng, trong bụng vẫn còn một hài nhi đã thành hình nhưng đoản mệnh.

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của Chu ma ma, A Oanh bất giác cúi đầu thấp hơn, gần như dán sát cằm vào ngực. Đúng lúc đó, giọng nói nhàn nhạt của đại tỷ vang lên, ra lệnh cho nàng ngẩng đầu.

A Oanh lập tức ngoan ngoãn làm theo. Nhìn thấy dung mạo của muội muội, bàn tay đang nắm khăn của Thẩm Minh Thục siết chặt hơn. Trong đầu nàng chợt hiện lên gương mặt tiều tụy của chính mình trong gương vào sáng nay, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp khó tả.

Từ nhỏ, A Oanh đã là một tiểu mỹ nhân, không chỉ nước da trắng nõn mà cả dung mạo đều vô cùng tinh xảo, vì thế mà luôn bị các tỷ muội khác đố kỵ.

Phụ thân Thẩm Văn Đức từng nói, nàng rất giống Lâm di nương, người mẫu thân đã mất sớm của nàng. Khi nhắc đến, ông thường không khỏi thở dài tiếc nuối.

Đôi mắt của nàng trong trẻo, long lanh như dòng nước mùa thu. Khi nhìn người khác, hàng mày luôn khẽ chau lại, mang theo ba phần đáng thương yếu đuối, một ánh mắt cũng đủ khiến người khác mềm lòng.

Có lẽ, chỉ cần nàng muốn, thiên hạ sẽ có vô số nam nhân nguyện ý quỳ dưới váy nàng.

Nhận thấy giọng điệu của Thẩm Minh Thục có chút lạnh lùng, A Oanh lo sợ nàng sẽ vì dung mạo của mình mà ghét bỏ, bèn siết chặt vạt áo, hàng mi dài như cánh bướm run rẩy không ngừng.

Nàng biết, số phận của mình giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của Đại tỷ.

“Đại tỷ, A Oanh thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, muội chỉ muốn gặp lại phụ thân một lần, cầu xin ông đừng ép muội gả cho Tào đại nhân vào ngày mai!”

A Oanh quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu: “Xin tỷ cứu muội một lần, đại ân đại đức này, A Doanh suốt đời không dám quên! Muội nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ tỷ!”

Nước mắt nàng lăn dài trên má, từng tiếng dập đầu vang lên trầm đυ.c, mạnh mẽ đến mức Chu ma ma cũng lo lắng nàng sẽ làm tổn thương gương mặt xinh đẹp kia, vội vàng đỡ nàng dậy.

“Ngày mai đã phải xuất giá sao?”

Thẩm Minh Thục chau mày, sai nha hoàn mang ghế thêu đến cho A Oanh ngồi xuống.

Nói đến Nhị thúc của nàng, đúng là vô dụng hết chỗ nói. Hồi còn trẻ đã là kẻ sợ thê tử, nuôi ngoại thất bên ngoài cũng không dám đón về, cuối cùng bị Nhị thẩm phát hiện, ép phải đưa vào phủ.

Lâm di nương dung mạo khuynh thành, nhưng mệnh lại bạc. Khi mang thai đến tháng thứ bảy, nàng bị sinh non, đứa bé tuy đã thành hình nhưng chết yểu, còn bản thân nàng cũng hương tiêu ngọc vẫn.

Về việc Lâm di nương thực sự chết như thế nào, có lẽ chỉ có Nhị thẩm mới biết rõ.

Trong lòng đã có suy tính, nhưng trên mặt Thẩm Minh Thục vẫn giữ nụ cười dịu dàng, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của A Oanh, nhẹ giọng nói: “Muội nhìn xem, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, cùng một họ Thẩm, tỷ tỷ sao có thể không tin muội chứ?”