“Chúng ta ly hôn đi.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Chúc Nhạc Chi gõ vài chữ, hít sâu một hơi, cắn răng gửi tin nhắn cho hai người.
Gửi xong, cô tiện tay vứt điện thoại sang bên cạnh, dựa vào ghế lười với vẻ mặt uể oải.
Ngày đầu tiên xuyên vào tiểu thuyết: Buồn bã, đau lòng, muốn về nhà.
Ngày đầu tiên xuyên thành nữ phụ ác độc: Sốc nặng, sợ chết, muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Đây là một cuốn tiểu thuyết hướng về sự cứu rỗi, kể về hành trình đầy trắc trở của cặp đôi nam nữ chính, vượt qua những âm mưu do nữ phụ ác độc (tức là cô) giở trò, cuối cùng đạt được cái kết hạnh phúc.
Thân phận của nữ phụ Chúc Nhạc Chi.
Vợ mới cưới của nữ chính Phó Như Sơ và bạn gái của nam chính Thịnh Hàn.
Chiếc gương soi đối diện phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ với đôi mắt trong veo, làn da trắng mịn, nhan sắc tuyệt trần.
Đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Dưới đuôi mắt phải có một nốt lệ chí nhỏ, đầu mày hơi nhướng lên, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người khác điên đảo thần hồn.
Chúc Nhạc Chi ôm ngực, liếc mắt nhìn hình ảnh trong gương rồi thầm mắng nguyên chủ:
“Mẹ nó! Cô đẹp thế này thì thiếu gì người để quyến rũ? Sao cứ phải đi trêu vào nam nữ chính? Đó là cặp đôi định mệnh trong truyện, là duyên trời định! Cô nghĩ mình có thể phá được cặp này sao?”
Điện thoại reo vang.
Chúc Nhạc Chi xoa mặt, nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông đầy lo lắng:
“Chi Chi! Anh đã làm gì sai sao? Em nói đi, anh sẽ sửa mà! Chúng ta có thể đừng chia tay được không?”
Chúc Nhạc Chi lại lườm gương, khinh bỉ nguyên chủ đã phụ lòng cậu trai si tình.
Cô an ủi nam chính:
“Anh rất tốt, nhưng em không xứng với anh. Quên em đi.”
Nói xong, cô thẳng tay cúp máy, chặn số và xóa luôn liên lạc.
Quy tắc sinh tồn số 1 khi xuyên sách.
Tránh xa nam nữ chính, tốt nhất nên làm một con cá mặn không có khát vọng.
Tin nhắn gửi cho nữ chính Phó Như Sơ vẫn chưa nhận được hồi đáp.
Chúc Nhạc Chi không mấy lo lắng, bởi trong nguyên tác, Phó Như Sơ là kiểu chị gái dịu dàng, luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, chưa từng từ chối ai bao giờ…
Vốn dĩ cuộc hôn nhân giữa họ chỉ là một giao dịch.
Giờ mình muốn kết thúc, Phó Như Sơ chắc chắn sẽ không phản đối.
Đúng lúc đó, tin nhắn từ Phó Như Sơ bật lên:
“Tại sao?”
“Vì tôi không thể thỏa mãn em sao?”
Chúc Nhạc Chi vừa uống một ngụm nước suýt chút nữa phun ra.
Còn đang suy nghĩ cách trả lời thì tin nhắn khác lại tới:
“Tối nay 8 giờ, đến nhà tôi.”
“Không đến thì khỏi bàn tiếp.”
Chúc Nhạc Chi: “?”
Có gì đó sai sai?
Phó Như Sơ đơn giản chốt lại: “Chia tay tình một đêm.”
Chúc Nhạc Chi nhíu mày, lại gõ thêm ba dấu hỏi chấm.
“Gặp rồi nói.”
Phó Như Sơ kiệm lời, đáp ngắn gọn.
Quy tắc sinh tồn thứ hai khi xuyên sách.
Đừng bao giờ từ chối những đề nghị mập mờ của nhân vật chính.
Tám giờ tối, đứng trước cửa nhà Phó Như Sơ, trong lòng Chúc Nhạc Chi không khỏi có chút lo lắng.
Cô mạnh mẽ tự động viên mình:
“Mày chỉ đến đây để bàn chuyện ly hôn thôi! Nói xong sớm thì rút lui sớm! Ly hôn với nữ chính xong thì coi như thoát khỏi cái kịch bản khốn nạn này!”
“Cạch.” Cửa mở ra.
“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con!”
Chúc Nhạc Chi vuốt lại tóc, ngẩng cao đầu, sải bước vào “hang cọp”.
Để chuẩn bị cho buổi nói chuyện ly hôn, hôm nay cô cố tình mặc một bộ vest đen nhỏ gọn, trông khá nghiêm túc.
Thế nhưng, chút dũng khí khó khăn lắm mới gom góp được bỗng chốc biến mất sạch ngay khi cô bước qua cửa nhà Phó Như Sơ.
Căn nhà của Phó Như Sơ được trang trí rất ấm cúng.
Dọc hành lang là ánh đèn màu vàng dịu nhẹ, đèn trần tỏa xuống khuôn mặt cô một cảm giác ấm nóng lạ kỳ.
Tấm thảm dưới chân trông như làm từ lông cừu, mềm mại và êm ái mỗi bước đi.