Những lời này của Mạnh Cốc Tuyết cho dù là xuất phát từ miệng tiểu cô nương bảy tám tuổi, cũng xem như khác người.
Cổ nhân trưởng thành rất sớm, trong đại gia tộc lại càng chú trọng giáo dưỡng, một câu nói bất thình lình này của Mạnh Cốc Tuyết, làm cho Mạnh phu nhân trong nháy mắt liền xấu hổ đỏ mặt.
Mạnh phu nhân làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu nữ nhi nhà bà ta từ trước đến nay rất là điềm đạm nho nhã, ở trước mặt người ngoài lại ít nói, hôm nay lại nói ra lời như thế... lời nói không biết liêm sỉ như thế!
Người ngoài nếu là nghe được, chỉ sợ đều sẽ cho rằng cô nương Mạnh phủ bọn họ đều nói năng lỗ mãng, không hề có giáo dưỡng!
Nghĩ tới đây, Mạnh phu nhân vội vàng kéo Mạnh Cốc Tuyết, cười hòa giải:
“Kiều gia đại công tử quang phong tế nguyệt, là vị hôn phu trong kinh thành bao nhiêu người cầu mà không được, tất nhiên là ưu tú.”
Ý tứ lời này của bà ta là muốn cảnh cáo Mạnh Cốc Tuyết, Kiều Thiên Kinh đã sớm đến tuổi kết hôn, cách nhau khá xa với tuổi tác của nàng ta, vả lại rất nổi tiếng, Mạnh gia bọn họ căn bản không trèo cao được.
Người ta không chừng muốn cưới công chúa!
Nhưng mà Mạnh Cốc Tuyết nghe nói như thế, lại càng hưng phấn.
Chỉ có ưu tú như vậy, nam nhân cực phẩm như thế, mới xứng với thân phận nữ xuyên qua của nàng ta!
Nàng ta hiện tại chỉ vừa mới xuyên qua, còn chưa kịp làm náo động mà thôi.
Chờ khi một bài thơ cổ từ trong miệng nàng ta lưu truyền ra, mọi người nhất định tôn sùng nàng ta là tài nữ đệ nhất thiên hạ!
“Oa, lần đầu tiên gặp ta đã nhìn ra đại ca ca không tầm thường, quả nhiên thật sự tốt không chịu được mà!”
Hai tay nàng ta ôm ở trước ngực, tư thái và vẻ mặt tiểu nữ nhi sùng bái.
Mạnh phu nhân nhìn đến đây, một hơi thiếu chút nữa không ra được!
Hôm nay thật sự là khiến bà ta xấu hổ chết, nếu truyền đến trong lỗ tai người khác, ngay cả giới kinh thành này bà ta cũng không cần lăn lộn!
【Mẹ nó, Mạnh Cốc Tuyết này hoàn toàn là lấy tư duy hiện đại hành sự à, nàng ta không phát hiện mẫu thân nàng ta đã xấu hổ phẫn nộ sắp xỉu luôn rồi sao?】
【Đại ca, phải kiên định! không thể bị hào quang nữ chính mê hoặc! Sau này nàng ta và Tĩnh Vương chơi đến nở hoa, căn bản không xứng với huynh!】
Kiều Thiên Kinh: "...”
Hắn ở trong mắt tiểu muội là loại người không có đầu óc này sao?
Hơn nữa Mạnh tiểu thư này ngoại trừ một đôi mắt linh động ra, lễ nghi cử chỉ tư thái tâm tính đều không có chỗ nào tốt.
Lúc này hắn kìm lòng không đậu mà nghĩ, tiểu muội nói thiên kim công bộ thị lang gia là thê tử của hắn, không biết nàng...
Quân tử đoan phương, bất khả tư nữ sắc!
Thần sắc Kiều Thiên Kinh nghiêm túc, dừng suy nghĩ lại.
Thời gian qua lại này đã đủ để Kiều Trung Quốc nghĩ ra đối sách.
Trên mặt ông chứa theo ý cười, ngoài miệng khách khí nói: "Mạnh phu nhân quá khen rồi, nhi tử vụng về, làm cho chúng ta hao tổn không ít tâm tư, hôm nay rốt cục đã có chút manh mối.”
“Đến lúc đó nếu có tin vui truyền ra, nhất định sẽ thông báo rộng rãi, cùng vui với chư vị.”
Ngày mai ông sẽ đi gặp tảng đá thối Hàn Minh Triết, thăm dò ý tứ!
Kiều Thiên Kinh: ?
Có manh mối? Khi nào? Sao hắn không biết?
Là... Tiểu thư Hàn gia sao?
Kiều Kiều Kiều cũng không hiểu ra sao.
【Ta nhớ rõ là thời điểm tết nguyên tiêu, đại ca trùng hợp anh hùng cứu mỹ nhân, hai người mới kết được duyên gắn bó keo sơn mà?】
Kiều Trung Quốc cảm thấy câu nhắc nhở này rất quan trọng.
Xem ra ngày tết nguyên tiêu đó, phải để lão đại lắc lư ở bên ngoài một ngày, không cứu được người không cho về nhà!
Kiều Thiên Kinh: Dự định đi du lịch xuyên ngày đêm tết nguyên tiêu...
Những lời ám chỉ này của Kiều Trung Quốc rất rõ ràng, Mạnh phu nhân cảm thấy thật sự không ở Kiều phủ nổi nữa.
Quá nhục nhã!
Người ta đã từ chối rõ ràng như vậy, còn không đi thì chờ cho người ta đuổi sao?
Mạnh phu nhân liên tiếp nháy mắt với Mạnh lão gia.
Mạnh lão gia cũng hiểu thâm ý trong đó, nhưng không phải còn một Kiều Địa Nghĩa sao?
Da mặt ông ta dày, trên quan trường có bao nhiêu chuyện mà không kéo da mặt xuống làm chứ, từ chối không mặn không nhạt này tính là gì?
Mạnh phu nhân thật sự sắp bị hai người nhà mình làm nhục chết.
Vừa rồi coi trọng con trai lớn của người ta, sau khi bị từ chối lại muốn nói với con trai nhỏ, trên đời nào có chuyện như vậy!
Kiều Kiều Kiều nhìn ánh mắt phu thê Mạnh gia.
【Ơ kìa! Còn tưởng dòm ngó nhị ca ta sao! Nhị ca ta cũng là danh thảo có chủ, nhị tẩu ta là một kỳ nữ, ta nhớ rõ nàng chính là - - quá buồn ngủ mà!】
Kiều Kiều Kiều ngáp một cái thật dài, nuốt lại những lời sau đó.
Kiều Địa Nghĩa: ?
Dựa vào cái gì nói đến thê tử của hắn liền không nói lời nào!
Tiểu muội! Mau nói cho nhị ca, cô nương kia là ai!
Nhưng mà, Kiều Kiều Kiều đã đến cực hạn thể lực, nàng thậm chí cảm giác được một cỗ nước nóng không thể khống chế từ dưới thân tràn ra.
Xấu hổ... Nàng đi tiểu!
Kiều Trung Quốc cảm thấy bàn tay nóng bừng, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Mạnh phu nhân nhắm chuẩn cơ hội này, vội vàng cáo từ.
“A, quý phủ đang có việc vui, là chúng ta chuẩn bị không chu toàn, đợi yến tiệc tiểu thiên kim đầy tháng, nhất định sẽ đến chúc mừng.”
Nói xong bà ta nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Mạnh lão gia và Mạnh Cốc Tuyết, xoay người đi ra ngoài.
Mạnh Cốc Tuyết còn đang thương tâm.
Trời ạ, một nam nhân cực phẩm tốt như vậy lại là của người khác!
Dựa vào cái gì chứ! Không ai xứng đáng với hắn hơn ta!
Cứ chờ xem!
Chờ hội thơ kinh thành nửa năm sau, ta nhất định sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, khiến Kiều Thiên Kinh kinh diễm!
Kiều Kiều Kiều đang được ôm vào phòng Kiều phu nhân, Kiều Thiên Kinh trên đường không nhịn được hỏi:
“Phụ thân, phụ thân và mẫu thân thật sự giúp con cầu thân?”
Kiều Trung Quốc nghĩ đến duyên phận con dâu cả và con trai lớn nhà mình phải đến tết nguyên tiêu mới đến, ông ấy quyết đoán lắc đầu.
“Mẫu thân con trong khoảng thời gian này mệt muốn chết rồi, chúng ta làm sao có thời gian chứ? Chỉ là là qua loa với Mạnh gia mà thôi. Con cẩn thận chút, mau đưa con dâu về cho lão tử!”
Trong lòng Kiều Thiên Kinh hơi vui vẻ, trong nháy mắt cũng không biết mình đang vui mừng cái gì.
Có lẽ là đánh giá của tiểu muội, làm cho hắn đối với Hàn cô nương kia có thêm một phần chờ mong nhỉ?
Trở lại trong phòng, Kiều Kiều Kiều đã mệt đến mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được có người thay tã cho nàng, sau đó liền rơi vào ôm ấp của mẫu thân.
【A - - quả nhiên trên đời chỉ có mẫu thân tốt, thích nhất mùi vị của mẫu thân! Thật thơm!】
Vẻ mặt Kiều phu nhân đầy tự hào.
Kiều lão gia: ?
Ông nhẹ nhàng ngửi ngửi chính mình, cũng không thối mà...
Kiều Kiều Kiều đang muốn ngủ, đột nhiên giật mình, nhớ tới chuyện nha đầu bò lên giường tối qua.
【Mau để ta nhìn xem, tâm tình mẫu thân ta thế nào! Mẫu thân ơi mẫu thân, mẫu thân cần phải bảo trì tâm tình sung sướиɠ, sống đến một trăm tuổi!】
【Chờ nữ nhi lớn rồi, cho mẹ ăn dưỡng nhan đan, tám mươi tuổi vẫn đẹp như mười tám tuổi!】
Kiều phu nhân đang thu mi chuyên tâm đút sữa, nghe đến đó trong lòng vừa cảm động vừa thương yêu.
Bà chỉ coi dưỡng nhan đan mỹ dung là nói đùa, nhưng phần tâm tư này của Kiều Kiều Kiều khiến bà vui mừng.
Kiều Kiều Kiều ngủ say, Lưu ma ma lúc này mới nhẹ giọng đáp lời Kiều phu nhân.
“Phu nhân, đã dựa theo lời ngài đi bố thí và dâng hương, nô tỳ còn để lại không ít tiền ở cứu tế đường, nghĩ cũng đủ dùng một thời gian rồi.”
“Có đặc biệt nói với Bồ Tát, là tâm ý của Kiều Kiều không?”
“Phu nhân ngài yên tâm đi, nô tỳ gằn từng chữ, không dám hàm hồ đâu!”
Kiều phu nhân nghe vậy an tâm gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Kiều Kiều Kiều, ánh mắt trìu mến.
Kiều Kiều, mẫu thân giúp con tích góp công đức.
Tích góp nhiều hơn, phù hộ Kiều Kiều nhà chúng ta sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an.
“Đúng rồi phu nhân, vừa rồi đại tẩu tử gửi thư, nói là ngày mai tới thăm người.”
Vị đại tẩu tử này, là thê tử của ca ca nhà mẫu thân đẻ Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân nghe vậy thần sắc vui mừng, đáp: "Rất tốt, ta cũng đã một thời gian không gặp đại tẩu.”