Tôi Xuyên Sách Thành Ba Nhỏ Của Đại Boss Vô Hạn Lưu

Chương 23

Từ khi đến thế giới này, cậu hầu như không uống rượu.

Lúc này, hương rượu sảng khoái phả vào mũi, cậu nhấp một ngụm rồi lại dừng động tác - không hiểu sao, cậu lại cảm thấy, bây giờ mình hình như không nên uống rượu...

Trì Liễu nhíu mày khó hiểu, nhìn ly Mojito hồi lâu, rồi lại đặt nó xuống bàn.

Thư ký Văn không chú ý đến sự khác thường của đối phương, anh ta đã uống hết ly rượu, hoàn toàn tỉnh táo lại, cảm thán: "Tay nghề thật tốt."

Anh ta đã coi Trì Liễu như bạn bè, nên nói thẳng: "Thấy quán bar của cậu còn phải sửa sang một thời gian nữa, mấy hôm nữa là lễ kỷ niệm thành lập Anh Vọng, khi đó ở hội trường cũng sẽ có quầy bar, cậu có muốn đến pha chế không? Anh Vọng trả lương rất hậu hĩnh."

Lúc đó cũng có rất nhiều nhân viên NPC tham gia, Trì Liễu đến cũng không có gì bất tiện.

Trì Liễu xoa ngón tay trắng nõn lên thành ly, vẻ mặt có chút khó tả: "Sếp của anh có đến không?"

Thư ký Văn: "À, anh ấy thường không đến."

Trì Liễu: "Vậy tôi có thể đi." Quán chưa khai trương, lại tiêu tiền như nước, có thể kiếm thêm chút thu nhập thì đương nhiên tốt.

Sau khi dò hỏi xong, khóe miệng Thư ký Văn giật giật – cuối cùng anh ta cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình khi đến đây.

Anh ta nhìn Trì Liễu một lúc, rồi khó khăn thốt ra: “Ờm, anh Trì, dạo này anh có tin vào cái gì, ờ, thứ gì kỳ lạ không—”

Chưa dứt lời, đồng tử anh ta co rút lại.

Bên trong cánh cửa kính ban công là căn phòng yên tĩnh, lúc này, bóng tối ở đó lặng lẽ cuộn lên một chút rồi lại trở về yên lặng.

Da đầu Thư ký Văn tê dại, khóe miệng giật giật – sếp của anh ta đã đến, ngay phía sau cánh cửa kính đó!

Trì Liễu đang định trả lời thì theo bản năng đưa tay xoa bụng, cậu cúi đầu nhìn xuống, lông mày hơi nhíu lại – cậu cảm thấy chỗ đó nóng lên một cách kỳ lạ.

Cứ như thể có thứ gì đó đang vô thức đáp lại điều gì.

Là do ngụm rượu cậu vừa uống?

Không để ý đến điều đó, cậu ngẩng đầu nhìn Thư ký Văn, trả lời câu hỏi của anh ta: “Không có.”

Trước khi bản thân xuyên không đến cái nơi kỳ lạ này, cậu là người theo chủ nghĩa vô thần.

Thư ký Văn thầm nghĩ, quả nhiên là vị sếp ít giao tiếp xã hội kia đã hiểu lầm.

Nhưng mà không phải tín đồ cũng không sao, chỉ cần anh Trì có ấn tượng tốt với sếp thì việc hẹn ăn tối cũng không khó.

Vì vậy, anh ta tiếp tục hỏi: “…Vậy anh thấy sếp của chúng tôi thế nào?”

Trì Liễu khẽ mỉm cười, không chút do dự: “Không quen.”

Chẳng muốn quen biết người tình một đêm của mình chút nào.

Thư ký Văn: “….”

Anh ta hoàn toàn ngớ người.

Sếp đối xử với anh Trì thân thiết như vậy, anh ta cứ tưởng ít nhất họ cũng quen biết nhau!

Bóng tối bên trong cánh cửa kính cuồn cuộn như xoáy nước biển sâu, Thư ký Văn không dám nhìn nữa…

Lúc này, Trì Liễu đột nhiên đứng dậy, sắc mặt cậu không hiểu sao hơi tái nhợt, gượng cười nói: “Xin lỗi, tôi hơi khó chịu, đi vệ sinh một lát.”

Nói xong, cậu bước nhanh ra khỏi chỗ ngồi, bịt miệng đi vào trong, lướt qua bóng tối đang cuộn trào sau cánh cửa kính, đi về phía nhà vệ sinh ở phía ngoài.

Thư ký Văn: “…”

Thư ký Văn vẫn còn đang ngây người chưa kịp phản ứng thì từ bóng tối đáng sợ ngày càng đặc quánh sau cánh cửa kính truyền đến một giọng nói trầm thấp và méo mó.

Trầm thấp như ai đó đang ngồi xổm trong góc vẽ nấm: “Cậu ta không phải tín đồ của tôi, cậu ta không quen biết tôi, cậu ta nghe thấy tôi liền muốn nôn…”

“Cậu ta nghe thấy tôi liền muốn nôn…”

“Cậu ta nghe thấy tôi liền muốn nôn…”

--------------------

Trong nhà vệ sinh, Trì Liễu lặng lẽ nhìn mình trong gương, những giọt nước trong veo đang lăn dài trên cằm cậu – cậu vừa rửa mặt xong.

Ngoài sắc mặt hơi tái nhợt ra thì dường như không có gì bất thường.

Nhưng cơn buồn nôn vừa rồi là sao? Thức ăn hôm nay có vấn đề?

Nghiêm trọng hơn, có lẽ cậu nên đi bệnh viện.

Trì Liễu lấy khăn tay sạch lau mặt, chỉnh trang lại dung nhan rồi quay lại quán.

Thư ký Văn nhìn cậu: “Không sao chứ?”

Trì Liễu cười nhẹ: “Không vấn đề gì.”

Thư ký Văn liếc nhìn bóng tối sau cánh cửa kính đã trở lại bình thường, thầm thở dài, đứng dậy, cười nói: “Tôi về tăng ca đây, ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng và tài liệu đến cho anh, hoan nghênh anh tham gia lễ kỷ niệm của chúng tôi.”

Trì Liễu vui vẻ gật đầu, tiễn Thư ký Văn đi rồi khóa cửa hàng về nhà.



Tòa nhà Anh Vọng.