Sơ Kỳ khịt mũi lạnh lùng, vẻ mặt lơ đãng lại hiện lên trên khuôn mặt anh.
Thư ký Văn thực sự quá tò mò, cuối cùng cũng dè dặt hỏi: "Ngài... có phiền não gì sao? Ngài đang nghĩ gì vậy?"
Sơ Kỳ ngước mắt nhìn anh ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiếm khi lộ ra vẻ ngây ngô, mơ màng, gần như một NPC loài người đang trong tuổi dậy thì: "Ta đang nghĩ, trong bụng tín đồ nhỏ... rốt cuộc có gì."
Tối qua, anh đưa cậu tín đồ nhỏ về nhà. Khi đối phương nằm trên giường ngủ say, anh không nhịn được mà khụy xuống, nhẹ nhàng áp tai vào vùng bụng ấm áp mềm mại của cậu...
Anh nghe rõ mồn một, có thứ gì đó tồn tại ở nơi ấy...
Nhưng đó là thứ gì?
Anh lại không hề nảy sinh chút ác cảm nào với nó.
Thư ký Văn: "..."
Anh ta định nhẹ nhàng nhắc nhở sếp rằng, anh Trì thực sự rất ghét những kẻ biếи ŧɦái, thì điện thoại reo lên.
Nghĩ là đối tác, anh ta không kiêng dè sếp mà nghe máy luôn.
Giây tiếp theo, giọng Trì Liễu vang lên rõ ràng bên tai: "Thư ký Văn, anh đang bận à?"
Thư ký Văn cứng người nói: "Không ạ, anh cứ nói."
Trì Liễu: "À, tôi muốn hỏi giá bộ đồ của anh hôm trước. Thật ngại quá, bộ đồ đó tôi không tiện trả lại, tôi gửi tiền được không?"
Thư ký Văn nhìn sếp đang nhìn chằm chằm mình sau bàn làm việc, suýt đánh rơi điện thoại, anh ta nuốt khan: "Ờ... được..."
Trì Liễu nói tiếp: "Thêm nữa là, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi muốn mời anh một bữa cơm, khi nào anh rảnh?"
Thư ký Văn: "."
Không khí trong văn phòng ngày càng lạnh lẽo, cuối cùng Thư ký Văn không chịu nổi nữa, đành ngoan ngoãn đưa điện thoại cho sếp.
...
Trên sân thượng của quán bar, Trì Liễu tùy ý dựa vào lan can, vừa nhìn người đàn ông tóc tím đang bận rộn cùng thợ sửa chữa, vừa gọi điện thoại.
Không biết sao, đầu dây bên kia bỗng im bặt.
Trì Liễu chớp mắt: "Thư ký Văn?"
Sau một khoảng im lặng, bên tai vang lên tiếng thở nhẹ như tuyết rơi...
--------------------
Trì Liễu nhíu mày khó hiểu: "Alo?"
Một giọng nói trầm thấp, méo mó vang lên bên tai: "Tôi là Sơ Kỳ."
Trì Liễu: "!"
Cậu lập tức ấn nút kết thúc cuộc gọi, suýt nữa thì ném điện thoại đi.
Cậu mở to mắt nhìn tòa nhà nổi bật nhất bên kia sông: Thư ký Văn bị sếp bắt gặp nghe điện thoại của cậu trong giờ làm việc?
Vậy thì càng phải bù đắp cho thư ký Văn rồi, có thể mời anh ta một bữa ăn sang trọng hơn.
Trì Liễu quay người lại, cuối cùng không nhịn được mà nhếch mép: Trong tình huống này mà đột nhiên nghe thấy tên của người tình một đêm, đúng là thử thách khả năng ứng biến của cậu!
Lúc này, thợ gọi cậu xem bản thiết kế, Trì Liễu hít sâu một hơi, lập tức gạt chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, đi vào trong quán.
...
Tòa nhà Anh Vọng.
Văn phòng chìm trong im lặng.
Thư ký Văn run rẩy nhìn sếp đang cứng đờ vì bị cúp máy ngang, âm thầm lo lắng cho chiếc điện thoại của mình.
Một giây sau, Sơ Kỳ mỉm cười trả điện thoại cho anh ta, khóe miệng cong lên một đường cong kỳ lạ, thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Thư ký Văn: "?"
Sơ Kỳ ánh mắt ánh lên vẻ yêu thương đến đáng sợ: "Cậu ấy nghe thấy giọng tôi kích động quá, không nói nên lời, nên đành cúp máy."
Thư ký Văn: "..."
Sơ Kỳ đứng dậy, tao nhã bước đến cửa sổ sát đất, những ngón tay thon dài trắng bệch đặt lên mặt kính, nhìn chằm chằm về một hướng nào đó, đôi đồng tử đen láy tràn đầy hưng phấn.
Hoàng hôn buông xuống, sân thượng tầng 66 của tòa nhà Vân Trung chìm trong sắc màu ấm áp, những người công nhân đang bận rộn hoàn thiện công việc.
Cậu tín đồ nhỏ đã vào phòng rồi. Giờ anh chỉ có thể nhìn thấy, phía sau cánh cửa kính, nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, một bóng lưng thanh tú cao gầy đang dựa vào quầy bar, hơi cúi đầu, sống lưng mảnh khảnh khẽ run, những bóng đổ li ti rơi trên người cậu, vòng eo nhỏ nhắn dường như chỉ cần một tay là có thể nắm trọn.
Đồng tử Sơ Kỳ bắt đầu ánh lên màu đỏ mờ ảo: Cậu tín đồ nhỏ chắc hẳn đang kích động đến mức sắp ngất xỉu nên phải dựa vào đó để giữ thăng bằng.
Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đáng yêu lại đáng thương của cậu lúc này...
Muốn nhìn thấy nhiều hơn...
Cậu ấy thật thành kính, thật đáng yêu, có lẽ, anh nên cho cậu ấy một bất ngờ.
Đột nhiên, anh nghĩ đến điều gì đó, quay người lại, nhìn Thư ký Văn với vẻ trầm ngâm.
Thư ký Văn hơi khô cổ họng, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh đẩy gọng kính, linh cảm... không ổn lắm.