Idol Là Bạn Trai Thời Niên Thiếu Của Tôi

Chương 4

Trợ lý Tiểu Tiền cảnh giác: "Sao thế? Lại fan cuồng à?"

Thẩm Nhiên vừa mới debut nhưng lượng fan cuồng cũng không kém gì các lưu lượng hot.

Bị chặn ở cửa khách sạn, bị theo đuôi trên đường tan làm, có người còn liều mạng lái xe rượt đuổi.

Nhà anh thì cưng chiều anh như thế, Tiểu Tiền sắp lo đến bạc tóc.

Thẩm Nhiên ngước lên, đôi mắt anh đẹp tự nhiên, sống mày cao, hốc mắt sâu, hàng mi vừa dài vừa rậm, đến mức dù có nhìn vào thùng rác cũng mang theo vẻ chân tình.

Nghe vậy, anh khẽ kéo khóe môi: "Không phải."

"Đi thôi, lên máy bay."

Không phải fan cuồng là tốt rồi.

Tiểu Tiền thở phào: "Sau khi vào lớp 12 thì lịch trình cũng không nhiều nữa, anh tập trung ôn thi đi. Đến lúc có điểm, cả trăm kênh truyền thông sẽ theo dõi.”

"Biết rồi."

Chín giờ tối, Tô Cách chúc ông bà Thẩm ngủ ngon rồi quay về phòng.

Cô kiểm tra lại sách vở, bút vở xếp gọn gàng vào cặp.

Ôm chặt chiếc gối ôm hình mặt trời mềm mại, lăn qua lộn lại bao nhiêu vòng mà vẫn không ngủ được.

Cô muốn xem giờ nhưng lại phát hiện hình như đã để quên điện thoại ở phòng khách tầng một.

Tô Cách nhẹ nhàng đẩy cửa, nhón chân bước ra ngoài, cố gắng không phát ra tiếng động.

Vừa xoay người đi xuống, một bóng đen từ dưới đi lên, bất ngờ va vào nhau khiến cô hoảng hốt, vô thức trượt chân khỏi bậc thang.

Cứ tưởng sẽ ngã thẳng xuống nhưng sau một cú loạng choạng, cô lại rơi vào một vòng tay mảnh khảnh nhưng rắn rỏi.

Toàn thân cô bị bao bọc trong hương bạc hà nhàn nhạt, tựa như bầu không khí trong lành sau trận tuyết đầu mùa, sạch sẽ mà thanh mát.

Người con trai cao hơn cô cả cái đầu, tóc đen mắt đen, đuôi mắt hơi rũ xuống, sống hàm sắc nét căng cứng.

Mắt Tô Cách mở to tròn xoe, đầu óc như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Những ký ức xưa cũ ào ạt ập về rồi lại cuốn đi.

Không ngờ, lần trùng phùng sau bao năm xa cách, lại là một cảnh tượng như thế này.

Anh… còn nhớ cô không?

Anh có trí nhớ tốt không?

Bao nhiêu năm rồi, chuyện hồi nhỏ cô dùng một viên kẹo sữa lừa lấy nụ hôn đầu của anh…

Anh chắc là… quên rồi nhỉ?

Thẩm Nhiên vừa về đến nhà, đã phải đỡ lấy một "cơ duyên to lớn" rơi xuống từ cầu thang, không khỏi nhíu mày.

Cô gái nhỏ trong lòng anh bám dính như gấu túi.

Ngơ ngác, tròn mắt nhìn anh chăm chăm, ngây ngô mờ mịt.

Hàng mi dài cong khẽ run rẩy.

"Anh Thẩm Nhiên?"

Giọng cô khẽ gọi, mang theo chút âm mũi mềm mại, dè dặt cẩn trọng.

Thiếu niên khựng lại.

Nhìn rõ người trước mặt, vẻ bực bội nơi đuôi mắt anh lập tức tan biến.