Long Uyên

Chương 6

Chương 6: Long Minh: Lục
Long Minh: lục

Một bóng đen thật lớn xẹt qua, thị vệ vừa mới ngẩng đầu lên, phát hiện đuôi Thanh Long Vương đã vào trong lầu các, tựa hồ phía trên còn có người ngồi đó!

Thị vệ hai mặt nhìn nhau, lấy năng lực thần kỳ ở trên bầu trời, tùy ý hóa thành hình rồng chỉ có thể là Thanh Long vương Lâu Uyên, thế nhưng ai dám ngang ngược ngồi ở trên người long vương? Chẳng phải là muốn động thủ trên đầu thái tuế sao?

Tướng lĩnh thị vệ lo sợ Vương gặp bất trắc muốn mang đao đi vào. Nhưng thanh âm Thanh Long Vương trong lầu các truyền ra: “Không có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.”

“Vâng” bọn thị vệ đồng thanh đáp.

Bạch Hiểu kinh hoàng chưa kịp định thần lại thì Lâu Uyên đã ôm lấy Bạch Hiểu, sát khí ẩn ẩn truyền đến. Đôi mắt màu lam đen tản mát ra khí tức lạnh như băng “Ai cho ngươi cưới người đàn bà kia?”

Bạch Hiểu nhíu mày vươn cánh tay muốn ngăn cách khoảng cách giữa hai người, vẫn không có kết quả, giận dữ nói: “Đây là việc của Bạch gia, không liên quan đến vương.”

Lâu Uyên nắm cằm Bạch Hiểu bởi vì gầy yếu mà trở nên nhọn hơn, nâng lên,: “Ngươi nói lại lần nữa xem!”

Thật sự đủ rồi. Người này còn muốn đùa bỡn mình đến mức nào đây! Là mình không biết liêm sỉ câu dẫn, ngay cả bây giờ cũng không buông tha cho mình? Mấy ngày này, trong lòng Bạch Hiểu tích tụ không ít ủy khuất, nhất thời toàn bộ bị khơi ra, là quân vương thì thế nào! Có thể tùy ý phá hư cuộc sống người khác sao? Bạch Hiểu tức giận quát liên tục: “Vậy bây giờ ngươi muốn sao! Ta cái gì cũng đều không có.Ngươi còn muốn thế nào!” Bạch Hiểu dần dần nhỏ giọng, che khuôn mặt.

Lâu Uyên hai tay bắt lấy tay Bạch Hiểu nói: “Ta muốn thế nào! Ta muốn thân của ngươi, cũng muốn tâm của ngươi!”

Bạch Hiểu ngốc lăng chậm rãi nói: “Tâm ta đã chết”.

” Đúng vậy sống cũng tốt mà chết thì cũng là của ta!” Lâu Uyên giữ chặt khuôn mặt Bạch Hiểu rống ra lời chỉ trong mộng mới xuất hiện.

” Ngô.....” Lâu Uyên hôn lấy đôi môi nhiều ngày đã tưởng niệm, xâm nhập hắn, giữ lấy hắn. Thời điểm khi biết Bạch Hiểu muốn thành hôn, lửa giận tràn ngập khắp cơ thể, thật sự không thể lừa gạt chính mình. Làn da như ngọc của người nọ, bộ dáng khi thở dốc cũng chỉ có mình mới có thể đυ.ng vào! Chỉ có mình mới có thể nhìn đến! Vì thế hắn mới có thể bất kể hậu quả vọt tới Bạch gia, bắt đi Bạch Hiểu.

“Chát....” Bạch Hiểu vung một cái tát trên mặt Lâu Uyên, Bạch Hiểu không thể tin được, nhìn lại bàn tay của mình, cười khổ. Mình sao có thể can đảm dám ở trước mặt Long Vương chỉ trích.”Được rồi. Lâu Uyên.” Bạch Hiểu giả bộ bình tĩnh ngẩng đầu “Trò khôi hài ngày hôm nay, ta cũng đã diễn xong. Đêm đó bất quá cũng là một lần vui vẻ mà thôi, nếu có thể ta nguyện cả cuộc đời này cũng không muốn gặp lại ngươi”. Bị cho là thế thân cũng tốt, là Lâu Uyên nhất thời áy náy muốn bồi thường cũng tốt, cùng chính mình không bao giờ liên quan nữa.

“Một lần vui vẻ!” Lâu Uyên nhe răng trợn mắt lặp lại bốn chữ này.”Tốt, ngươi cho rằng đây là trò khôi hài, ta sẽ khiến cho ngươi xem xem cái gì mới gọi là trò khôi hài!”

“Ngươi... Làm gì!” Bạch Hiểu bị Lâu Uyên một phen khiêng lên giường, đai lưng trên lưng bị xả xuống dưới, trói cổ tay lại, cố định trên khung giường.

Nhìn quân vương cởi y phục, vẻ mặt điên cuồng trong mắt thoáng hiện vẻ khát máu. Bạch Hiểu không nhịn được lui về phía sau.

Cánh tay cường tráng cùng bắp thịt đều đặn giống như được điêu khắc hiện ra ở trước mặt, thời điểm Lâu Uyên cởi luôn cái quần không chừa lại thì Bạch Hiểu mới biết được. Chính mình sắp sửa gặp phải tai vạ gì. ”Không! ” Bạch Hiểu run rẩy kêu lên.

“Chậm rồi, Bạch Hiểu nếu ngôn ngữ không cách nào làm cho ngươi tin tưởng, thì ta đành phải dùng thân thể để nói cho ngươi biết vậy!”. Lâu Uyên xé vật che đậy trên người Bạch Hiểu, nghiêng thân ngăn chặn hắn, Bạch Hiểu bị trói trong hai cánh tay giống như con ếch bị ghim trên tấm bảng không thể động đậy, mà vật nóng bỏng tiến nhập giữa hai chân mình cũng không thể bỏ qua, không ngừng nhắc nhở chính mình”.Cảm nhận được rồi!” Lâu Uyên cười lạnh một tiếng, cơ hồ không cần tiền diễn, du͙© vọиɠ thiêu đốt vừa mau lại vừa mãnh liệt, *** mãnh liệt lúc này như chưa bao giờ rõ ràng như thế, dù đối với Bạch Mạc cũng không có như vậy.

Y phục Bạch Hiểu bị cởi ra, đôi mắt mang màu ngọc lưu ly trong sáng sợ hãi nhìn Lâu Uyên, chiếc mũi khéo léo mang theo mồ hôi, bị gặm cắn đỏ ửng lên, đôi môi vì khẩn cầu mà hơi hơi mở ra, mái tóc dài màu bạc như tấm vải rơi tản mạn đủ chỗ, thân thể trắng nõn cân xứng dường như vặn vẹo muốn tránh đi ánh mắt mãnh thú, Lâu Uyên đưa tay xoa nắn nhụy hoa hồng hồng ngọt ngọt kia, bàn tay thô ráp vuốt ve trái phải, “Ha a.... Cầu ngươi... Không nên như vậy.” Thân thể Bạch Hiểu không thể cự tuyệt hấp dẫn ngọt ngào này.Mở to đôi mắt ướŧ áŧ sợ hãi nhìn hắn. Lâu Uyên cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ đứng thẳng, bàn tay to lớn giống như quạt hương bồ chậm rãi quanh co hướng đến đùi trong giữa hai chân giao triền của Bạch Hiểu, “Không! …” Lâu Uyên gặm cắn đầu nhũ hồng nhạt, đầu lưỡi chậm rãi vẽ một đường đến bên trong lỗ rốn, giống như một con rắn đang liếʍ, cảm thấy người dưới thân run rẩy không ngừng.”A. ” Lâu Uyên cực kỳ thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ bộ vị yếu ớt giữa hai chân, ngón tay to lớn dịu dàng nhu lộng nó, thân thể trúc trắc này giống như một xử nữ. Hắn là của ta. Ánh mắt Lâu uyên trầm xuống, đem vật cứng như lửa nóng sắp bùng nổ cọ cọ khe mông, một tay an ủi bộ vị yếu ớt hơi hơi nhếch lên kia.

Ngọc hành vô luận là hình dạng gì thì màu sắc vẫn luôn xinh đẹp. Cọ cọ từ túi lớn cho tới lỗ nhỏ.”A… Ô...” Bạch Hiểu giãy dụa. Toàn thân nóng lên không thể khống chế, mồ hôi từ hai má chảy xuống cái cổ nhỏ bé và yếu ớt, muốn cong người thoát khỏi ma chưởng, xương quai xanh tựa như cánh bướm muốn phá kén mà ra.

Lâu Uyên cười nhẹ. Gặm liếʍ mồ hôi rơi xuống men theo về phía trước, để lại ấn ký một mảnh phấn hồng, liếʍ cái cằm quật cường, mang theo mồ hôi cùng ngọc dịch tiến vào bên trong miệng Bạch Hiểu, tất cả đều là dịch, Bạch Hiểu liền ngậm chặt miệng muốn đem gạt bỏ kẻ xâm nhập kia. Lâu Uyên thừa dịp Bạch Hiểu một khắc chưa kịp ngậm chặt, đầu lưỡi liền chui vào quấn lấy đầu lưỡi non mềm kia. ” Ngô… ngô” Bạch Hiểu một đầu tóc bạc lay động theo, càng thêm đẹp mắt.

Đột nhiên cảm thấy dưới thân một trận lạnh lẽo. Cảm giác dược bôi trơn dính dính tiến nhập vào dũng đạo.Đầu ngón tay thô to, cứng rắn trượt vào bên trong vách tường. Bên trong lập tức co rút, kẹp lấy ngón tay, đùi bị Lâu Uyên kéo ra cũng bất tri bất giác tiếp nhận.

Không thể di chuyển, đôi môi bị ngậm lấy, cũng không thể kêu lên âm thanh. Thân thể đã bị xâm phạm chỉ có thể bị nam nhân mở ra, khóe mắt tích tụ những giọt nước mắt, bắt đầu lả tả rơi xuống. Lâu Uyên hôn lên tựa như trân bảo, cũng không ngại phiền phức. Cơ thể Bạch Hiểu run lên với những tiếng nức nở.”Bạch Hiểu”. Lâu Uyên hôn lên đôi mắt mang màu ngọc lưu ly, trong suốt ấy.Thì thầm tên Bạch Hiểu. Giống như một loại nguyền rủa ma quái khiến cho bản thân dần dần bình tĩnh trở lạị.

Đầu ngón tay ra vào giữa huyệt đạo đã muốn gia tăng đến ba ngón, khuấy đảo qua lại, bàn tay to lớn cầm ngọc hành nhu lộng, ở bên trong vách tường vừa co rút, lại vừa chặt. Trước sau giáp công, khiến cho trên mặt Bạch Hiểu một mảnh đỏ ửng, ánh mắt ướŧ áŧ, mê ly cùng đôi môi bị hôn đến đỏ bừng, rốt cuộc cũng không chịu nổi bị quấy nhiễu như thế liền rêи ɾỉ: “Ha a.... A..... A….”

Lâu Uyên khàn giọng thở dốc. dương v*t thô to ma xát cái mông non mềm.Không muốn vì thô bạo lại tiếp tục thương tổn đến Bạch Hiểu. Lâu Uyên nhịn xuống *** đang dâng trào, mồ hôi vừa vặn rơi xuống trên người Bạch Hiểu.

Mật huyệt nhỏ hẹp trào ra mật dịch, bởi vì ngón tay trừu sáp mà co rút lại. Phơi bày ra một màu đỏ tiên diễm xinh đẹp, thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng mị thịt bị kéo ra rồi lại lùi về. Cái cổ Bạch Hiểu ngửa về phía sau, tạo nên một đường cong xinh đẹp, miệng mở to thở dốc, khuôn mặt vô cùng mị hoặc.

“Ta vậy lại bỏ lỡ đêm đầu tiên *** mị như thế”. Lâu Uyên liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc. Hai cánh tay chống đỡ bên người Bạch Hiểu, thân thể cúi xuống, thanh âm khàn khàn: “Có thể... Được chứ.....”

Bạch Hiểu nghe thấy câu nói ấy liền chống đỡ thân trên ngồi dậy thì hạ thân vừa vặn nuốt lấy vật nóng kia vào huyệt khẩu. Phần đầu tham lam nhân cơ hội liền đi vào. ”A.” Bạch Hiểu bị vật nóng làm giật mình, thân thể vội vàng lui về phía sau. Ánh mắt Lâu Uyên càng thêm tối sầm. Nơi đó thế nhưng lại rất ấm áp.”Bạch Hiểu!” Lâu Uyên cúi người ngậm lấy môi Bạch Hiểu, hai tay nắm lấy hông, đem phân thân cứng rắn nhắm ngay huyệt khẩu, hai tay dùng sức kéo xuống phía dưới, bởi vì được dược bôi trơn nên tràng ruột vô cùng mềm mại, lập tức nuốt vào toàn bộ phân thân “Ngô ngô! ” Bạch Hiểu cảm thấy vật lớn tiến nhập vào trong cơ thể mình. Cảm thấy chướng bụng nhưng cũng không đau đớn, hảo thỏa mãn. Tóc bị mồ hôi làm ướt dính vào hai bên má.

“A…” Lâu Uyên thoải mái phát ra tiếng gầm nhẹ.

Múp: *máu mũi chảy ròng ròng*….rào …rào….

Vong: *lật bàn phím* đình công, ta không làm nữa