Chương 16: Long Điên: Tam
Long Điên: tamVương hắc ám vươn bàn tay ra, ngày này hắn đã chờ từ rất lâu rồi. Chính hắn cũng sắp quên đi những ngày tích lũy hận thù cùng thống khổ, quên đi tộc nhân trong mộng khóc lóc cùng kêu rên, còn có khuôn mặt cha mẹ dữ tợn khủng khϊếp. Vô luận vì điều gì, hắn cũng chờ rất lâu rồi, không thể chờ đợi thêm nữa, cơn khát máu điên cuồng hừng hực như lửa cháy bốc lên.
Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ long cung bị bao phủ. Phía trên tế đàn, một người mặc một bộ trường bào màu đen tím, cũng không ai nhìn thấy hình dáng chân chính của người kia, mặt nạ quỷ mị che đậy toàn bộ khuôn mặt nhưng không che đậy nụ cười cổ quái.
“Lâu Uyên, ngươi chắc chắn không thể ngờ được chính mình cũng có ngày như thế này.” Tiếng nói khàn khàn, khó phân biệt nam nữ vang lên.
“Ít nói nhảm.” Lâu Uyên cố che đậy sự hung ác không ngừng tràn ra, dùng ánh mắt băn khoăn, tìm kiếm bóng dáng Bạch Hiểu.
“Hừ. Đừng tìm nữa. Bảo bối của ngươi ở chỗ ta.”
Đôi tay vỗ lên một cái, bóng đen phía sau túm Bạch Hiểu bị hạ cấm chế ra, còn có Bạch Mạc đang run rẩy.
“Không hổ là vương hậu long tộc…”
Chú Thương nắm lấy tóc bạc Bạch Hiểu kéo lại, đầu lưỡi dài nhỏ như xà liếʍ trên khuôn mặt y, móng tay sắc bén giống như dao gần như sắp cắt qua da thịt.
“Hiểu Hiểu…” Lâu Uyên toàn thân bùng nổ không thể ngưng lại cơn giận, nổi gân xanh lên, đôi mắt lồi ra ngay lập tức muốn hóa thành hình rồng xé nát Chú Thương.
Lâu Thanh vội vàng bước lên phía trước ngăn cản, một khi Lâu Uyên bùng nổ thì hoàn cảnh Bạch Hiểu còn chưa biết sẽ thế nào.
“Không được động đến hắn!” Lâu Uyên tức giận ngập trời dần dần biến mất hóa thành hàn ý lạnh lẽo đến xương tủy.
“Ngươi muốn gì ta cũng sẽ nghe theo.” Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sợ hãi nhìn phía Bạch Hiểu.
“Muốn gì. Ta đều có thể cho ngươi. Hãy thả hắn… ”
Nam trầm ổn nhưng lại lộ ra một tia run rẩy không dễ phát hiện.
Cho dù là Bạch Hiểu hay bất cứ người nào ở chung quanh cũng chưa từng nhìn thấy Lâu Uyên như vậy, táo bạo, ôn nhu, khuôn mặt không chút thay đổi, một Lâu Uyên cường đại tự phụ lại sợ hãi… Bạch Hiểu cắn nát môi dưới mới có thể khống chế tình cảm mãnh liệt trong nội tâm. Cho đến khi mùi vị rỉ máu xâm nhập khoang miệng. Không thể yếu thế. Bạch Hiểu từ lúc chia cách chưa từng nhìn Lâu Uyên đều vì mình mới khiến cho hai người kia rồi đến long tộc lâm vào nguy cơ như thế. Không thể cúi đầu không thể để cho hắn lo lắng. Đôi mắt mang màu ngọc lưu ly càng phát ra ánh sáng trong trẻo, một đôi mắt áp đảo người khác.
“A… Thật sự là vợ chồng tình thâm. Tiểu mỹ nhân. Hôm nay ta muốn cho ngươi xem xem, nam nhân của mình hạ tiện như thế nào! Làm cho cả thiên giới đều vì việc làm của mình mà phải hối hận!” Nam nhân quỷ mị lộ ra diện mạo hung ác.
“Yêu quái.” Bạch Hiểu thấp giọng nói.
“Ngươi nói cái gì!?”
“Ta nói… ngươi là tên yêu quái bất nam bất nữ!” Bạch Hiểu phẫn nộ ngẩng đầu, đôi mắt ôn nhu lần đầu tiên hận ý. Không sợ hãi chút nào nhìn Chú Thương.
Bốp. Một âm thanh vang lên, trên khuôn mặt Bạch Hiểu hằn lên dấu vết một bàn tay, Chú Thương vì tu luyện trái với thiên luân hao hết tâm lực, cuối cùng biến thành kẻ bất nam bất nữ. Đời này trở thành cấm kỵ của hắn, lại bị Bạch Hiểu nhắc đến, hận không thể móc đôi mắt đó ra. Nếu không phải… Nếu không phải vì thiên giới thì hắn cũng đã có thể sống quang minh chính đại rồi. Tất cả mọi người đều phải bị chôn cùng!
“Sương nguyệt!” Nhìn thấy Bạch Hiểu bị Chú Thương vung một tát, khóe miệng chảy xuống vết máu.Trừ mình ra, ai cũng không cho phép làm hắn bị thương dù chỉ một chút, rốt cuộc không kìm nén được lửa giận nữa, Lâu uyên vung tay hô lên chú ngữ. Lại phát hiện, cánh tay không thể tích tụ thanh long khí.
“Ha ha ha ha… Độc xà ngày ấy vốn chuẩn bị cho ngươi. Vương hậu nếu bị thương vì độc, ngươi chắc chắn sẽ vận khí chữa thương, xà độc thông qua long khí truyền vào thân thể ngươi, cho dù dùng thuật chữa trị thì trong vòng ba tháng cũng vô pháp sử dụng pháp thuật. Thật không ngờ ngươi lại đỡ cho hắn mặc dù chỉ trúng nửa cánh tay nhưng cũng sẽ bị tê liệt hoàn toàn. Thật sự là trời giúp ta. Trời giúp ta rồi.” Tiếng cười khô khan, vô cùng chói tai vang lên.
“Thật không nghĩ tới đường đường là Ma vương nhưng lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế.” Bạch Hiểu nghe được Chú Thương nói tới sự việc lần trước, trong lòng càng oán hận chính mình nhất thời lỗ mãng.
“Hừ, đê tiện? Lát nữa còn đê tiện hơn nữa kìa. Mỹ nhân…” Chú Thương quay đầu nhìn Lâu Uyên đang nổi điên, chậm rãi nói:
” Long vương bệ hạ, ta còn muốn cánh tay kia của ngươi…”
“Cái gì…” Bạch Hiểu hỏi lại. Một màn sương đen dày đặc mênh mông tụ lại tạo thành một cái rìu cao khoảng một trượng, lưỡi rìu được tạo nên từ răng cưa sắc bén mà thành. Được gọi là luyện ngục.
Luyện ngục bất đồng với rìu ma thuật bình thường. Đó là thần khí của Ma giới, sức mạnh vô cùng lớn, nó không cần biết là thần ma yêu giới, hễ bị chém một cái thì tuyệt không thể tái sinh.
“Nếu cho ta một cánh tay khác của ngươi. Hắn…ta sẽ trả lại cho ngươi, được chứ?” Chú Thương kéo Bạch Hiểu qua, đưa tới trước người.
Lúc này, Bạch Hiểu cùng Lâu Uyên nhìn thẳng lẫn nhau. Ba ngày, chỉ ba ngày. Nhưng mình lại trở thành uy hϊếp làm tổn thương đối phương, Bạch Hiểu lắc đầu.
“Không được…”
Tầm mắt dần dần mơ hồ một mảnh. Nam nhân với gương mặt đầy râu, hốc mắt lõm sâu là Lâu Uyên thật sao? Là nam nhân nắm chặt tay kia ư.
“Không được…” Bạch Hiểu luống cuống lắc đầu.
Lại nghe được.
“Được”
Âm thanh rõ ràng như tiếng động đất truyền tới, luyện ngục giống như ngửi được mùi máu liền thẳng đứng lên, chờ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng. Một cánh tay giơ thẳng lên.
“Ca…” Lâu Thành ở phía sau giữ chặt y bào Lâu Uyên.
Tại sao lại nói như thế, trao đổi như vậy cũng quá hồ đồ. Đó là luyện ngục. Nếu lần này bị chặt bỏ thì ngay cả thần tiên cũng khó phục hồi cánh tay như cũ.
Đôi mắt màu đỏ của Chú Thương hưng phấn nhìn Lâu Uyên, thật không ngờ người trước mặt lại có giá trị cao như thế. Hô hấp phun ra ở phía sau cổ Bạch Hiểu dồn dập liên tục. Chú Thương khẩn cấp liếʍ liếʍ khóe miệng.
“Luyện ngục…”
Ra lệnh một tiếng. Luyện ngục lập tức bay lên trời. Sương mù đen đặc khuếch tán càng rộng.
Mỹ vị thịnh yến, sắp bắt đầu.
Lẩu Uyên đẩy Lâu Thành ra phía sau, đôi mắt không nhìn về phía Bạch Hiểu, cánh tay vươn lên.
Ngẩng mặt mà đứng, mái tóc màu bạc khẽ lay động theo cơn gió,
“Không…”
Thanh âm mỏng manh giống như cầu cứu.
“Không được…!”
Khi luyện ngục bay nhanh đến chuẩn bị chém xuống thì một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên thật dài, một bạch long màu bạc thật lớn rít gào bay vυ't lên. Phá tan cấm chế, cả thân thể bạch long tỏa ra ánh sáng màu bạc, hóa thân thành bản thể chân thật nhất của chính mình.
Bầu trời tối đen bị ánh sáng màu bạc rực rỡ xuyên qua tạo nên ranh giới giữa hai bên. Ngân long giống như mũi tên bay về phía nam nhân xa xa.
Gió mây thay đổi, sấm sét nổi lên.