Đào Mộ

Chương 7

Trúc Ninh chỉ vào mặt phụ nhân và lớn tiếng nói: "Đừng tưởng rằng đời này ngươi đầu thai là nữ thì ta không nhận ra được ngươi! Lông mày này của ngươi, nốt ruồi bên tai, còn có vết bớt bên cánh mũi, ta đều nhớ rõ rành mạch! Ngươi là Phò mã đã đính hôn với Trúc Ninh công chúa Vương triều Đại Tấn 300 năm trước!"

Thập Lục há to miệng ngây ngốc nhìn phụ nhân kia, thì ra...... Phò mã là một người khác......

Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, kỳ quái nhìn Trúc Ninh: "Cô nương, cô nương đang nói gì vậy?"

Trúc Ninh nói từng câu từng chữ trong nước mắt: "Kiếp trước, lúc còn nhỏ ta đã mắc nhiều bệnh, tới năm ta mười bảy tuổi thì bị bệnh nằm liệt trên giường. Là ngươi! Chính là ngươi! Sau khi ta ngất đi, ngươi đã khóc nức nở và ôm chặt lấy ta, đến nỗi khiến ta bị nghẹn thở nên mới chết đi! Ngươi là hung thủ đã hại tính mạng ta, uổng phí ta năm đó thích ngươi như vậy! Ta thích ngươi như vậy, nhưng ngươi...... nhưng ngươi......"

Thập Lục sững sờ: "Nghẹn chết?" Người chất phác như hắn lúc này cũng sinh ra một sự xúc động dở khóc dở cười, chẳng trách khi nàng nói rằng nàng nghẹn một hơi sống đến bây giờ.

Hai vợ chồng lại nghe thấy một từ khác trong lời của Trúc Ninh: "Kiếp trước?"

Trúc Ninh trầm mặc trong chốc lát, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, sự phẫn nộ trên mặt dường như còn mang theo một chút bi thương: "Hơn thế nữa, không lâu sau khi ta chết đi, ngươi liền thành thân."

Thập Lục ngẩn ra, không ngờ nguồn gốc thực sự khiến Trúc Ninh để ý, oán hận chính là chuyện này.

Trúc Ninh và Phò mã đã được định thân từ nhỏ. Khi còn nhỏ, nàng chỉ thích đuổi theo phía sau Phò mã và luôn miệng gọi hắn "Tiêu Nhiên ca ca Tiêu Nhiên ca ca". Thân thể nàng vẫn luôn không tốt, lúc mười bảy tuổi thì bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường, tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết, nhưng thật ra lúc ấy nàng vẫn còn hơi thở, Phò mã đau lòng khó nén, ôm Trúc Ninh gào khóc nức nở. Lúc ấy nàng bắt đầu cảm thấy khó thở, cứ như vậy bị bộ ngực rộng mở của nam tử nghẹn đến nỗi chết đi.

Sau khi nàng được hạ táng, hồn phách nàng không cam lòng vẫn quanh quẩn bên người Tiêu Nhiên. Nàng cho rằng mặc dù Tiêu Nhiên đã khiến nàng nghẹn chết, nhưng trong lòng vẫn có tình yêu với nàng. Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng Phò mã cùng nàng lớn lên từ nhỏ lại cưới thê vào đầu mùa xuân năm sau.

"Ngươi là người bạc tình, hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi hối hận!" Nàng thả người chuẩn bị nhảy lên, nhưng lại bị Thập Lục nắm eo từ phía sau, Trúc Ninh giận dữ, "Ngươi buông ta ra! Ta muốn biến hắn thành cương thi! Vì sao hắn có thể đầu thai chuyển thế, đời đời kiếp kiếp đều được sống hạnh phúc như vậy! Vì sao ta phải biến thành dạng này?! Ta không cam lòng!"

Thập Lục trầm mặc, chỉ nghe Trúc Ninh vừa khóc vừa giận tràn ngập tiểu viện: "Vì sao hắn có thể dễ dàng quên ta như vậy? Vì sao ta vẫn luôn nhớ rõ? Dựa vào đâu hắn có thể có được hạnh phúc dễ dàng như vậy?!" Nàng giãy giụa trong chốc lát, phát hiện sức lực của Thập Lục không phải nàng có thể chống lại. Trúc Ninh gục xuống đầu, lẩm bẩm nói, "Ta chỉ...... không muốn bị lãng quên."

Giọng của nàng giống như ngày đó nàng nói "Mặt trời, thật là đẹp!" Thập Lục cảm thấy khó thở, trái tim hắn đau đớn khó nhịn.

"Điều này...... cô nương." Phụ nhân nhỏ giọng mở miệng, "Mặc dù ta không hiểu hết những gì cô nương nói, nhưng, nếu sau khi ta chết rồi, ta vẫn hy vọng tướng công ta có thể tìm được một người đối xử tốt với tướng công ta. Bởi vì nghĩ về người đã chết cũng đủ thống khổ, quãng đời còn lại của tướng công ta, không nên đau buồn vì ta. Nếu tướng công có thể buông bỏ nỗi đau, sống một cuộc sống tràn đầy hy vọng lần nữa, điều đó không có gì sai. Mặc dù...... ta cũng rất sợ sẽ bị lãng quên."

Nàng ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn nam tử một cái, hai người cười cười. Trúc Ninh cúi đầu xuống, im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, nàng mới kéo mạnh tay áo của Thập Lục: "Chúng ta đi thôi."