Mạt thế đến rồi, cái ác trong bản tính con người bị khuếch đại vô hạn, đủ loại yêu ma quỷ quái dần bộc lộ.
Không ai dám chắc rằng liệu ngày mai đồng đội của mình có đâm cho mình vài nhát dao hay không.
Sở Ca chính là chán ghét cuộc sống lúc nào cũng phải đề phòng như vậy, vì thế cô mới chủ động biến thành zombie, dù sao thì so với con người, zombie đơn giản hơn nhiều, ít nhất là không cần lo bị đồng đội đâm sau lưng.
Diệp Nam Dữ cầm thuốc, xử lý vết thương và băng bó.
Trong lúc xử lý vết thương, anh nghe thấy những suy nghĩ cợt nhả trong đầu Sở Ca.
[Đệt! Trông khối cơ ngực của Diệp Nam Dữ ngon chưa kìa, chắc chắn ăn vào sẽ rất dai giòn.]
[Trông cơ bụng thì có vẻ hơi cứng, đoán chừng muốn cắn chắc cũng tốn kha khá công sức đây, nhưng không sao, răng tôi khỏe, chấp được hết.]
[Còn xuống phía dưới nữa thì… ừm… Nghe mấy zombie nữ khác nói cái thứ ấy ấy đó rất bổ thân thể, nhưng mà trước đây đã từng thử qua rồi, giờ nghĩ tới chuyện ăn thì thấy hơi vướng mắc, thôi kệ, bỏ qua trước đã.]
[Đến phần mông mà tôi thích nhất, vừa nhìn là biết nó mềm mại như kẹo bông gòn rồi, muốn lập tức cắn thử một miếng quá.]
[Còn về đôi chân thì chắc phải vặt lông chân trước mới ăn được, không thì sẽ bị đâm vào miệng mất.]
[Móng người chắc cũng không khác mấy chân gà đâu nhỉ, chỉ là gặm sẽ hơi khó khăn một chút thôi.]
[Đậu phộng, càng nghĩ càng đói, đói kinh khủng, muốn ăn Diệp Nam Dữ quá!!]
“Grừ grừ…” Sở Ca cáu kỉnh gầm gừ liên tục.
Thái dương của Diệp Nam Dữ giật giật liên hồi, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực. Anh đúng là điên rồi mới trói một con zombie về, rồi còn ngồi đây nghe nó suy nghĩ xem làm thế nào để ăn sạch mình.
Gϊếŧ đi, dù sao thả ra cũng chỉ là mối nguy hại cho loài người.
Diệp Nam Dữ đứng dậy, bước với những bước dài về phía Sở Ca đang vô cùng cáu kỉnh, bị trói chặt vào ghế.
Sở Ca thấy Diệp Nam Dữ bước về phía mình, vừa chạm vào đôi mắt đen chứa tín hiệu nguy hiểm của anh, tim liền giật thót một cái
Nguy rồi, nguy rồi, chắc chắn anh đang muốn gϊếŧ cô.
Diệp Nam Dữ đứng trước mặt Sở Ca, rút một khẩu súng từ trong không gian, nhắm thẳng vào đầu cô.
Dù trong lòng anh có căm hận đến đâu nhưng tay vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy.
Trong mắt Diệp Nam Dữ chứa vô vàn cảm xúc cuồn cuộn, ngón trỏ lại vẫn không thể nào bóp cò, tay anh càng lúc càng run hơn.
“Đùng…” Súng cướp cò.
Diệp Nam Dữ nhìn viên đạn bay về phía đầu Sở Ca, sắc mặt lập tức trắng bệch, cơ thể theo phản xạ liền hành động.
Anh đá văng chiếc ghế, Sở Ca cũng theo đó ngã xuống, viên đạn lướt qua tóc cô.
“Ầm” Viên đạn cắm vào tường.
Diệp Nam Dữ thở hổn hển, mồ hôi lạnh vã ra trên trán. Nhìn Sở Ca ngã dưới đất, cảm xúc trong mắt anh gần như sắp vỡ vụn.
Tại sao? Tại sao anh lại muốn cứu cô?
Anh bất chấp sự phản đối của gia đình, vượt qua mấy nghìn cây số để quay lại Dung Thành, anh chỉ đến đây để kết thúc khúc mắc trong lòng.
Nếu cô chết đi thì mối hận mấy năm qua của anh sẽ được giải thoát, không phải sao?
Tay cầm súng của Diệp Nam Dữ vẫn không ngừng run rẩy, anh chẳng thể nào giơ khẩu súng chỉ vào đầu cô một lần nữa.
“Chết như vậy thì có lợi cho cô quá!”
Anh nói một câu rồi vội vàng bỏ đi.