Nó giật cà vạt trên cổ xuống, trói chặt hai chân của Sở Ca lại. “Grừ… (Xong rồi.)”
“Grừ gừ… (Xong cái đầu anh đó mà xong!!)” Sở Ca khóc không ra nước mắt, cô không thể kiểm soát được mà dùng tay để bò tới phía trước.
Thật bất lực, chỉ vì miếng ăn mà có cần liều mạng thế này không? Rốt cuộc thằng nhóc Diệp Nam Dữ đã nguyền rủa cô cái gì vậy?
“Grừ… (M nó, mau đè tôi lại đi!)”
Zombie công sở nghe lệnh, lập tức dùng cả thân thể đè chặt cô xuống.
Lúc này Sở Ca muốn động đậy cũng không động nổi, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần đợi cho mùi máu của Diệp Nam Dữ trong không khí tan đi thì cô hẳn sẽ không còn dấu hiệu bị trúng tà nữa.
“Sở Ca, cô giỏi lắm.”
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo bất ngờ vang lên.
Sở Ca ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Diệp Nam Dữ không biết đã quay lại từ khi nào, anh đang đứng cách đó không xa, sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn cô như thể hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
“Lăn lộn với đàn ông giữa đường giữa chợ, Sở Ca, cô đúng là không từ chối một ai nhỉ?!”
Sở Ca: ???
Zombie công sở ngửi thấy mùi máu tươi trên người Diệp Nam Dữ, lập tức bò dậy khỏi người Sở Ca, há miệng lao về phía anh.
Đôi mắt đen của Diệp Nam Dữ lạnh băng, vung tay ném ra một con dao găm sắc bén, đâm thẳng vào đầu zombie công sở.
“Bộp…” Zombie công sở đổ gục xuống đất.
Sở Ca tháo được cà vạt trói chân, định lao về phía Diệp Nam Dữ thì vừa hay nhìn thấy cảnh tượng đầu zombie công sở nở hoa. Trong khoảnh khắc đó, cô như thấy được kết cục của chính mình.
Nhưng ngoài dự đoán, Diệp Nam Dữ không ra tay, mặc kệ Sở Ca nhào lên đè anh xuống đất.
Sở Ca bị mùi máu bủa vây, đôi mắt đυ.c ngầu của Sở Ca thoáng ánh lên tia sáng đỏ, cô không thể kiểm soát được mà há miệng ra, định cắn xuống chiếc cổ thon dài của Diệp Nam Dữ.
Sống mũi lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp của anh, răng cô sắp cắn xuống thì một bàn tay to lớn bóp chặt lấy gương mặt cô, một chiếc khăn tay sạch sẽ được nhét thẳng vào miệng.
“Dám cắn nữa thì tôi đập rụng hết răng bây giờ.” Giọng nói trầm thấp đầy uy hϊếp vang lên.
Sở Ca bị dọa đến hơi run rẩy. Răng là công cụ kiếm ăn của cô, đập rụng hết thì thì cô biết sống kiểu gì?
Cô muốn chạy trốn nhưng mùi máu thịt trên người Diệp Nam Dữ hấp dẫn cô khiến cô điên cuồng không yên. Miệng bị nhét khăn, tiếng gào thét vỡ vụn thảm thương, giãy giụa như một con dã thú.
Diệp Nam Dữ đưa tay túm lấy cánh tay Sở Ca để tránh bị móng tay sắc nhọn của cô làm bị thương anh.
Kết quả, anh vừa nắm chặt tay cô, một mảng thịt thối rữa trên cánh tay Sở Ca liền bong ra.
Con ngươi Diệp Nam Dữ phóng to, nghiêng đầu sang một bên, “ọe” một tiếng nôn thốc nôn tháo. Vừa rồi anh đã nôn sạch cả bụng rồi, giờ chẳng còn gì để nôn, đến mức mật xanh mật vàng cũng trào ra ngoài.
Sở Ca theo phản xạ ngả người ra sau, sợ bị nôn trúng người cô.
Thằng nhóc Diệp Nam Dữ này, đưa máu ra từ sớm thì có phải bớt chuyện rồi không? Nhưng vậy cũng tốt, vừa vặn trị cái bệnh sạch sẽ của anh ta.
Thật ra cũng không đến mức buồn nôn thế đâu, chỉ tại anh ta bị bệnh sạch sẽ thái quá thôi.
Sở Ca liếc nhìn cánh tay đã cực kỳ rữa nát của mình, nhanh chóng nhổ khăn tay ra khỏi miệng, cô còn chưa kịp quay đầu đã trực tiếp “ọe” một tiếng, nôn thẳng lên người Diệp Nam Dữ.
Diệp Nam Dữ lập tức cứng đờ cả người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ giận dữ gào lên: “Sở Ca, cô chết chắc rồI!!”
[Xin lỗi, để tôi lau cho anh… Ọe.]
Diệp Nam Dữ: !!!
Anh thật đúng là cmn điên rồi mới quay lại tìm cô!