Sau Khi Biến Thành Zombie, Bị Bạn Trai Cũ Chó Săn Đọc Tiếng Lòng

Chương 4: Gặp lại bạn trai cũ (2)

[Ơ kìa! Sao Diệp Nam Dữ đi rồi? Ít nhất cũng phải để tôi uống ngụm máu, ăn miếng thịt rồi hãy đi chứ! Sao trước đây không nhận ra anh ta keo kiệt đến mức này nhỉ?]

Cơ thể Diệp Nam Dữ khựng lại, dừng bước chân, anh quay đầu nhìn Sở Ca, cả người cô đã thối nát, đôi mắt vẩn đυ.c, miệng vẫn phát ra tiếng gầm gừ.

??

[Diệp Nam Dữ, thằng nhóc này nhìn cái gì vậy? Tôi biết tôi trời sinh mỹ mạo nhưng cũng không cần nhìn chằm chằm như thế chứ! Tôi sẽ ngại đấy!]

Diệp Nam Dữ vô cùng chắc chắn rằng anh đã nghe thấy giọng nói của Sở Ca chứ không phải nghe nhầm. Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Ca chỉ phát ra tiếng gầm gừ, căn bản không hề nói chuyện.

Anh cau mày thật sâu.

[Đệt! Sao lại lao lên nữa rồi? Rốt cuộc Diệp Nam Dữ đã cho tôi uống thứ bùa mê thuốc lú gì vậy?]

Diệp Nam Dữ nhìn thấy Sở Ca lao về phía mình, cộng thêm những gì vừa nghe được, anh xác định rằng mình có thể nghe được tiếng lòng của cô ta.

Anh dường như muốn kiểm tra điều gì đó, bèn mở miệng: “Chỉ cần cô đứng yên, tôi có thể suy xét cho cô một bát máu.”

Sở Ca đang giương nanh múa vuốt lập tức như bị ấn nút tạm dừng, đứng yên.

[Đm, thật không? Diệp Nam Dữ không đùa tôi đấy chứ?]

Diệp Nam Dữ đã xác nhận được suy đoán của mình, đó chính là mặc dù Sở Ca trước mặt đã trở thành zombie nhưng vẫn còn giữ ý thức của con người.

Nhìn Sở Ca tuyệt mỹ ngày nào giờ đây trở thành bộ dáng ghê tỏm đến mức này, anh cười lạnh: “Sở Ca, rời khỏi tôi, đây chính là cuộc sống hằng ngày của cô sao?”

Ngày trước, anh từng nâng cô trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, sẵn sàng dâng tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian đến trước mặt cô.

Thế nhưng cô đã báo đáp anh thế nào? Ha! Phản bội.

Hôm đó là ngày kỷ niệm tròn hai năm yêu nhau của họ. Anh đã đặt một nhà hàng tốt nhất, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, thế nhưng anh ngồi chờ đến khi nhà hàng đóng cửa, món ăn ngon đã nguội lạnh, vẫn không thấy cô xuất hiện.

Anh tự an ủi rằng có lẽ cô bận việc gì đó, nhưng khi trở về nhà, anh đã nhận được một cú sốc trời giáng, vậy mà cô lại dắt theo một gã đàn ông khác về nhà hú hí.

Anh tức đến mức cả người run rẩy, mắt đỏ ngầu, anh nổi điên lao vào đánh cho tên gian phu kia một trận tơi bời, sau đó đập phá tan nát căn nhà của bọn họ rồi quay lưng rời đi mà không thèm ngoái lại.

Diệp Nam Dữ căm hận nhìn chằm chằm Sở Ca, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phản bội tôi, cô có từng hối hận không?”

Sở Ca nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, bên trong chứa đựng quá nhiều thứ khiến cô phải rùng mình.

[Tình huống gì đây? Diệp Nam Dữ hỏi như thế, chẳng lẽ còn muốn quay lại với tôi lần nữa?]

Diệp Nam Dữ ghét bỏ nhìn từ trên xuống dưới người cô, cười khinh: “Sở Ca, bây giờ cô đúng là dám mơ thật đấy.”

Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Sở Ca ngơ ngác nhìn anh rời xa.

[Chẳng phải nói chỉ cần tôi bất động thì sẽ cho tôi máu sao?

Đệt! Tôi đã biết ngay mà, lời thằng nhóc Diệp Nam Dữ nói không thể tin được, cũng giống như hồi trước, trên giường luôn miệng nói ‘lần cuối cùng’ nhưng chẳng bao giờ giữ lời!

Thôi vậy, không cho thì thôi, tôi cũng chẳng thèm!]

Một giây trước, Sở Ca còn đang nghĩ trong lòng như vậy, nhưng chỉ một giây sau, cô đã lê cái chân gãy, khập khiễng đuổi theo anh.

Cô thật sự tuyệt vọng! Cái cơ thể này hoàn toàn mất kiểm soát rồi!

Diệp Nam Dữ đi phía trước, Sở Ca vừa giương nanh múa vuốt vừa đuổi theo phía sau. Cô nhìn Diệp Nam Dữ đi ở phía trước, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài nước miếng gần như chảy xuống.

Đặc biệt là cặp mông kia, vừa cong vừa vểnh. Trước đây chỉ có thể sờ chứ chưa bao giờ được “ăn”, bây giờ lao lên cắn một miếng chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ? Dù gì thì trước đây cũng từng là quan hệ kêu chồng gọi vợ mà!