Trinh Nguyên năm 40.
Cuối xuân tháng ba, khi cánh đồng xanh tươi và chim oanh bay lượn, khung cảnh thành phố trở nên vô cùng nhộn nhịp.
Phố xá Thượng Kinh tràn đầy âm thanh rộn ràng của những người bán đồ chơi đường phố, các tiểu quán thực phẩm, những màn ảo thuật, và đủ mọi loại hình giải trí, giống như một lễ hội đường phố, tấp nập như cá diếc qua sông.
Trong tất cả những nơi nhộn nhịp này, nổi bật nhất chính là Phù Dung Lâu ở thị trấn phía tây.
Lý do đơn giản là vì nửa tháng trước, Ôn Minh Nguyệt - người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân thành Thượng Kinh - đã đến Phù Dung Lâu.
Phù Dung Lâu là một trong những địa điểm thuộc Giáo Phường Tư, nơi chủ yếu là những tội thần chi nữ, tức là những nữ nhân có xuất thân khổ sở, gia đình bị liên lụy vì tội lỗi của người thân.
Các nữ nhân này không chỉ sở hữu sắc đẹp nổi bật mà còn có tài năng vượt trội trong nhiều lĩnh vực như cầm, kỳ, thi, họa.
Vừa mới đến Giáo Phường Tư, tội thần chi nữ vốn có tính cách kiêu ngạo, nhưng Giáo Phường Tư cũng không phải là nơi dễ dàng chịu đựng. Họ không cần phải dùng những hình thức nhục mạ để làm đau đớn, chỉ cần để các nàng đói ba ngày là đủ để các nàng nhận ra tình cảnh của mình, hiểu rằng chỉ có vâng lời mới có thể được ăn uống.
Sau đó, các nàng lại được Giáo Phường Tư dạy dỗ tận tình, hiểu rằng việc dùng sắc đẹp để thờ người là phương pháp hữu hiệu nhất. Khi có sắc đẹp và tài năng, việc dùng sắc đẹp để thờ người càng trở nên dễ dàng.Với ba yếu tố đó, các nàng tự nhiên sẽ vượt trội hơn hẳn những cô gái trong các thanh lâu khác.
Phù Dung Lâu dạy dỗ các kỹ nữ với những thủ đoạn lợi hại, vì vậy họ chọn khách nhân rất kỹ lưỡng. Những người bình thường khó có thể vào được Phù Dung Lâu, vì chỉ riêng tiền tiêu xài cho rượu cũng đã là một khoản lớn, chưa kể những mỹ nhân ở đây vừa đàn ca hát xướng vừa rót rượu, phục vụ khách.
Do đó, những người có thể đến được Phù Dung Lâu - một nơi tiêu tốn nhiều tiền của - thường là những đại quan, quý nhân, danh sĩ, hay những tài tử phong lưu.
Nhưng nói về những đại quan quý nhân, danh sĩ, hay tài tử phong lưu, thực chất họ chỉ là những tay ăn chơi, người ngoài nhìn vào thì thấy họ nghiêm túc, thanh nhã, và đầy quý phái.
Nhưng một khi bước vào Phù Dung Lâu, lúc đầu họ có thể vẫn giữ bộ dáng đứng đắn, trò chuyện về thơ ca, hòa nhã mà uống rượu và thưởng thức nhạc, nhưng chỉ một lúc sau, họ sẽ chuyển sang những chuyện không còn thanh tao, thậm chí ngay cả những chuyện trên giường, mọi thứ được tóm gọn chỉ bằng một câu ‘cháy nhà lòi ra mặt chuột’.