"Được, cảm ơn nhé."
Hoắc Khê Viễn bị nụ cười của Bạch Ý Mang làm cho lóa mắt, lúc lấy lại tinh thần thì Bạch Ý Mang đã xách xô nước rời đi.
Bóng lưng yểu điệu, là mức độ mà đàn ông nhìn thấy sẽ động lòng.
Cô bé vừa rồi, cũng chính là Hoắc Thủy Tinh từ phía sau Hoắc Khê Viễn đi ra: "Anh, chị gái kia là thanh niên trí thức mới đến sao?"
"Ừm."
Hoắc Thủy Tinh cảm thán: "Anh, chị ấy xinh đẹp quá, vừa rồi mở cửa, em còn tưởng tiên nữ trên trời hạ phàm đến nhà chúng ta."
Hoắc Khê Viễn không nói gì, xoay người trở về phòng.
Hoắc Thủy Tinh suy nghĩ một chút, chạy ra khỏi cửa, đuổi theo Bạch Ý Mang đang đi lấy nước.
"Chị ơi."
"Chị ơi!"
"Chị ơi!"
Bạch Ý Mang lần đầu tiên làm con gái, hoàn toàn không ý thức được tiếng chị ơi này, là có người đang gọi mình.
Mãi đến khi cô bé chạy đến bên cạnh, mới phản ứng lại, lập tức lộ ra nụ cười mang theo áy náy: "Xin lỗi nhé, không biết người em gọi là chị."
Hoắc Thủy Tinh lắc đầu: "Không sao ạ, em chỉ là sợ chị không tìm được giếng nước ở đâu, cố ý đến dẫn chị đi một chút."
Đối với em gái ruột của mình, Bạch Ý Mang vẫn rất thân thiết: "Được, vậy cảm ơn em."
Hoắc Thủy Tinh trong lòng thầm vui mừng, cô ấy vậy mà nói chuyện được với tiên nữ tỷ tỷ, hơn nữa tỷ tỷ này rất ôn hòa, cô ấy rất thích.
"Chị ơi, chị cao thật đấy, em ở trong thôn chưa từng thấy ai cao như chị."
"Lần trước đến một chị thanh niên trí thức, cũng khá cao, nhưng chị có lẽ còn cao hơn chị ấy nửa cái đầu."
Lại là vấn đề chiều cao, Bạch Ý Mang bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn cách nào, cậu bây giờ là giả gái, chiều cao một mét bảy lăm, quả thật khá là gây chú ý.
May mà giày không cao, nếu không mang giày cao một chút, vậy chiều cao của cậu đặt trong đám con gái liền càng thêm gây chú ý.
Không đúng, đặt trong đám con trai cũng rất gây chú ý, đâu có cô gái nào cao hơn nhiều con trai đâu chứ.
"Thật sao? Có lẽ là do bố mẹ chị tương đối cao."
Cô bé gật đầu tán thành: "Đúng vậy, người khác đều nói vì bố mẹ em cao, anh trai em mới có thể cao như vậy."
Kiếp trước Bạch Ý Mang đều không tìm hiểu qua tình hình của cha mẹ ruột, bây giờ có thể hỏi thăm cô bé trước mặt thật tốt.
Kiếp trước Bạch Ý Mang cũng từng nghĩ đến việc về nông thôn thăm cha mẹ ruột một chút, lại sợ cậu đến nông thôn, người nhà họ Bạch sẽ tìm mọi cách không cho cậu trở lại thành phố nữa.
Vừa nghĩ đến cả đời ở lại nông thôn mặt hướng đất lưng hướng trời, Bạch Ý Mang liền kìm nén xúc động về nông thôn.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ lén lút gửi một ít đồ cho cha mẹ ruột ở nông thôn.
"Bố mẹ em rất cao sao?"
Hoắc Thủy Tinh lập tức khoa tay múa chân: "Bố em cũng chỉ thấp hơn anh trai em một chút, mẹ em, xấp xỉ đến đây của chị."
Bạch Ý Mang vừa nhìn, vậy quả thật rất cao, xấp xỉ với Bạch Tùng Lâm và Bạch Thục Diễm.
"Trong nhà em chỉ có anh trai em và em hai đứa con thôi sao?"
"Không phải ạ, em có một chị gái, hai anh trai."
"Vậy Hoắc Khê Viễn xếp thứ mấy?"
"Xếp thứ hai ạ, nhưng em gọi anh ấy là anh cả, em còn có anh hai."
Bạch Ý Mang rất muốn hỏi em có biết anh trai em không phải là con ruột không? Nhưng biết không thể hỏi, cho nên nhịn lại.
"Anh trai em bình thường ở nhà cũng mặt mày ủ rũ như vậy sao?"
Hoắc Thủy Tinh nói xấu anh trai mình cũng không lưu tình: "Đúng vậy ạ, theo lời của bố em nói chính là giống như người khác thiếu nợ anh ấy."
Bạch Ý Mang bị chọc cười: "Vậy em đã thấy anh trai em cười bao giờ chưa?"
"Đương nhiên là thấy rồi ạ, anh trai em không thích cười, nhưng khi gặp chuyện rất vui vẻ, vẫn sẽ cười."
"Mấy ngày nay sắc mặt anh ấy đen như vậy, là có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này em không thể nói với chị."
Hoắc Thủy Tinh không nói, Bạch Ý Mang nghĩ cậu có lẽ cũng có thể đoán được là vì chuyện gì.
Trên đường có người nhìn thấy Hoắc Thủy Tinh và một cô gái xinh đẹp đi cùng nhau, liền tò mò hỏi thăm: "Bé Thủy Tinh, đây là ai vậy?"