Cậu Chủ Giả Giả Gái Về Quê Bị Cậu Chủ Thật Nham Hiểm Để Ý

Chương 3: Tráo đổi cuộc đời

Cứ như vậy, con trai của Bạch Thục Diễm làm đứa trẻ nhà quê mười tám năm, mà Bạch Thục Diễm cũng thay người khác nuôi con mười tám năm.

Đến lúc bạn thân sắp chết, không biết là do lương tâm cắn rứt, hay là vì muốn trước khi chết có thể nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Bạch Thục Diễm, mới đến nói ra chân tướng của sự việc.

Bất kể mục đích của cô ấy là gì, cô ấy cũng là một người sắp chết rồi, người nhà họ Bạch có truy cứu cô ấy hay không, cô ấy cũng không sợ.

Tin tức như vậy đối với người nhà họ Bạch mà nói là sét đánh giữa trời quang, đối với Bạch Ý Mang mười tám tuổi mà nói, chẳng phải cũng vậy sao?

"Ba, những điều mà chị nói là thật sao? Con thật sự không phải là con của ba và mẹ sao?"

Bạch Tùng Lâm vẻ mặt nghiêm túc, an ủi Bạch Ý Mang và Bạch Thục Diễm: "Các con đừng nghĩ nhiều, có lẽ cô ta chỉ là nói bậy mà thôi."

"Trước tiên đi tìm đứa trẻ kia rồi nói sau."

Ngày hôm sau, Bạch Tùng Lâm liền dựa theo địa chỉ bạn thân cung cấp, xuất phát đi tìm đứa trẻ được cho là bị tráo đổi.

Mấy ngày sau, Bạch Tùng Lâm trở về, khẳng định lời nói của bạn thân.

Bạch Thục Diễm vốn đã tâm trạng sa sút, lần này càng không thể chấp nhận được, trực tiếp ngất đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, liền muốn Bạch Tùng Lâm đi đón con trai ruột của bà về.

Bạch Tùng Lâm nói đối phương không chịu trở về, muốn ở lại nông thôn.

Bạch Thục Diễm suy sụp, bà muốn gặp con trai, cũng đã đi gặp, nhưng lúc trở về cũng không thể mang con trai ruột về.

Không biết có phải là quá tức giận và áy náy vì bản thân không phát hiện ra con trai ruột bị tráo đổi hay không, hay là vì lí do gì đó, dù sao Bạch Thục Diễm cũng trút một phần oán giận lên người Bạch Ý Mang.

Ý của Bạch Thục Diễm chính là muốn nói rằng, chắc chắn là vì Bạch Ý Mang còn ở lại trong nhà này, cho nên con trai ruột của bà mới tức giận, mới không chịu về nhà cùng bà.

Ngay lập tức, bà muốn đưa Bạch Ý Mang về nông thôn, đổi con trai ruột của bà về.

Nhưng Bạch Ý Mang đã quen sống cuộc sống hạnh phúc, lại nghe nói cuộc sống ở nông thôn khổ cực, làm sao chịu trở về.

Cho nên liền nhịn không được mà làm ầm lên.

Lúc làm ầm ĩ, còn không cẩn thận bị va đập vào đầu, bị thương mà ngất đi.

Bạch Ý Mang đưa tay sờ lên băng gạc trên đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Haiz, ông trời ơi, đây là muốn con trở về chịu đựng lại những trải nghiệm của kiếp trước một lần nữa sao?"

Kiếp trước Bạch Ý Mang khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng người nhà họ Bạch vẫn mềm lòng, để cậu tiếp tục ở lại Bạch gia.

Một năm sau, con trai ruột của Bạch gia là Hoắc Khê Viễn trở về, còn mang theo cô thanh mai trúc mã của anh là Lâm Hòa Miêu.

Lâm Hòa Miêu muốn bênh vực cho Hoắc Khê Viễn, cho nên lúc nào cũng nhìn không vừa mắt Bạch Ý Mang, người còn mặt dày mày dạn mà ở lại Bạch gia không chịu đi.

Cô ấy liền ở khắp nơi ngáng chân Bạch Ý Mang, thiết kế cajm bẫy để vu oan Bạch Ý Mang, khiến người nhà họ Bạch thất vọng tột độ về Bạch Ý Mang.

Cuối cùng còn bị Hoắc Khê Viễn đưa vào tù, sau đó liền chết thảm trong tù.

Nghĩ đến kết cục của mình khi ở lại Bạch gia, Bạch Ý Mang cũng không màng đến vết thương trên đầu nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.

Đồ đạc thu dọn xong, Bạch Ý Mang xuống lầu.

Người nhà họ Bạch đều ở đó, ông bà Bạch nhìn thấy Bạch Ý Mang đầu quấn băng gạc, vẫn không nhịn được mà đau lòng.

Bạch Thục Diễm cũng đau lòng, chỉ là Bạch Ý Mang không rời đi, con trai ruột của bà sẽ không trở về, cho nên bà đành phải nhẫn tâm.

Bạch Ý Mang đi tới: "Ông bà, ba mẹ, chị, con quyết định rồi, con sẽ nghe theo lời mọi người nói, con sẽ về quê với ba mẹ ruột."

Người nhà họ Bạch từng người đều ngây ra, Bạch Ý Mang tiếp tục nói: "Xin lỗi, hôm qua là do con không hiểu chuyện."

"Nhưng mà hôm nay mua vé về quê có lẽ là không kịp rồi, con có thể ở lại đến ngày mai rồi mới đi có được không?"

Bạch Ý Mang là muốn tận dụng thêm chút thời gian, mua thêm nhiều đồ một chút mang về quê.

Nếu không, ở nông thôn quá gian khổ, cậu thật sự sẽ suy sụp mất.