Cái Gì? Vừa Mở Mắt Đã Bị Đổi Hôn, Ta Trở Thành Thím Nhỏ Của Tra Nam

Chương 4

Nhìn bộ quân phục ướt sũng của anh, Thẩm Chi Ý thấy hả hê trong lòng, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ vô tội, ấm ức:

"Chú nhỏ… tôi lạnh quá, chân mềm nhũn, không đứng vững. Chú không trách tôi chứ?"

Tư Uyên: "..."

Cô còn không đợi anh trả lời mà tiếp tục giở giọng yếu đuối:

"Chú nhỏ, tôi đi không nổi nữa rồi. Chú bế tôi về phòng được không?"

Nhưng Tư Uyên chỉ lạnh lùng đáp, không chút do dự:

"Chân không gãy, tự đi đi."

Nói xong, anh quay lưng bước đi mà không buồn ngoảnh lại. Để lại Thẩm Chi Ý đứng sững tại chỗ, mặt đỏ bừng vì vừa tức vừa xấu hổ.

"Anh ấy… không phải có vấn đề ở đó chứ?" Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Thẩm Chi Ý. "Nếu không, sao anh ấy có thể thờ ơ trước sự quyến rũ của mình như vậy?"

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy lo lắng. Ở kiếp trước, Tư Uyên đã ngoài ba mươi vẫn chưa kết hôn. Những người được giới thiệu cho anh suýt chút nữa đã làm mòn ngưỡng cửa nhà họ Tư. Thậm chí lãnh đạo trong quân đội cũng phải sốt ruột chuyện hôn sự của anh.

Không lâu sau, có tin đồn rằng anh bị thương trong một nhiệm vụ mười năm trước, tổn thương nghiêm trọng, không thể có con. Vì không muốn liên lụy đến bất kỳ cô gái nào, anh quyết định không kết hôn cả đời. Sau đó, nhà họ Tư và cả quân đội đều im bặt về chuyện này.

Ở kiếp trước, Thẩm Chi Ý từng đau lòng rất lâu khi nghe về chuyện của Tư Uyên. Cô thầm nghĩ, nếu anh không kết hôn, vậy thì chính mình sẽ là người chăm sóc anh đến cuối đời. Nhưng ai ngờ, cuối cùng cô lại là người chết trước!

"Khoan đã!" Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Thời điểm này ở kiếp trước hình như nửa năm trước, chú nhỏ đã bị thương một lần, phải dưỡng thương ở quân khu hơn nửa tháng. "Chẳng lẽ chính là lần đó sao?"

Lúc ấy cô còn nhờ Tư Cẩm Dương gửi hai củ nhân sâm đến quân khu. Nghĩ lại, có phải nhân sâm chưa đủ năm tuổi, ăn vào không có tác dụng? Hay là vì gửi đến quá muộn?

Thẩm Chi Ý vừa cúi đầu nghĩ ngợi vừa quay trở lại phòng, không để ý đến Tư Tri Lễ vẫn còn bị trói vào cây trong sân.

Về đến phòng, cô bỗng ngẩn người khi nhìn xung quanh. Tường phòng treo vài tấm áp phích cũ cùng hình ảnh lãnh tụ, trên kệ có một chiếc radio. Đó chính là món quà mà Tư Uyên tặng cô vào sinh nhật 16 tuổi, nhân dịp cô tốt nghiệp cấp ba. Những tấm áp phích trên tường cũng đều là do anh mang về mỗi lần đến thăm cô.

Cô mở chiếc rương gỗ đựng quần áo, bên trong đầy đủ quần áo từ vải bông đến vải dệt chất lượng cao. Có mấy chiếc váy còn rất mới, cô nhớ đó là những món đồ năm ngoái anh đưa cô đến cửa hàng bách hóa mua.